01.Cha ơi, nếu con có lỡ làm sai điều gì, cha đừng đánh con được không? Xin hãy kiên nhẫn nói chuyện với con, để con nhận ra lỗi lầm của mình và nghiêm túc sửa chữa. Cha ơi, con hy vọng mình giống như một cây non và cha giống như ánh nắng mặt trời ấm áp, đồng hành cùng con lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ, con không muốn cha chỉ là một cây kéo lạnh lẽo chỉ lo cắt tỉa một cành cây nhỏ cong queo, mỗi lần cây kéo cắt xuống đều là một vết thương đau đớn mà có lẽ cả đời không thể chữa lành được. Cha ơi, con hy vọng khi lòng bàn tay của cha hướng về phía con, những gì cha trao là sự yêu thương và quan tâm, là hơi ấm chứ không phải là bạo lực khiến con sợ hãi. Cha ơi, cha cũng có thể nói với con rằng, con sinh ra cũng xứng đáng được yêu thương, xứng đáng được đối xử dịu dàng. — Trương Tử Hạo
(độc thoại kiếp trước).
-
Trương Tử Hạo nằm mơ, trong mơ có sấm chớp...
Vào mùa hè, vì nằm gần những ngọn núi lớn và vùng xa xôi mà thời tiết ở thôn Thanh Thủy luôn biến động.
Buổi chiều mới hơn năm giờ, một giây trước bầu trời còn trong xanh, một giây sau trời đã tối sầm, từng đám mây đen kéo đến xếp chồng lên nhau, giống như đang ấp ủ cái gì đó, nhìn vào lập tức khiến người ta sợ hãi.
Trương Tử Hạo hơn tám tuổi, vốn đang ở trước bàn nhỏ, tay nhỏ cầm bút chì làm bài tập về nhà, nhóc con rất chuyên chú, bàn tay nhỏ bé vẽ từng nét từng nét cực kỳ nghiêm túc, sóng lưng nhỏ mặc áo ngắn tay ngồi thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy căng thẳng, đôi môi nhỏ đỏ hồng thỉnh thoảng mấp máy, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Có lẽ là quá chuyên chú nên Trương Tử Hạo không phát hiện trời đã tối, tuy không nhận ra nhưng ánh mắt của cậu bé vẫn nheo lại để nhìn rõ.
Đột nhiên bên ngoài một cơn gió ập đến, tờ giấy Trương Tử Hạo đặt trên bàn lập tức bị cuộn bay lên rơi xuống đất.
Lúc này Trương Tử Hạo mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhặt giấylên, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài có chút mờ mịt.
Căn nhà của Trương gia được xây bằng gạch, cũng không được sơn trắng hay lót gạch men, nhìn qua cực kỳ đơn sơ, hai bên trái phải mỗi bên một gian phòng, ở giữa là phòng khách, bếp lò được xây ở bên ngoài, coi như là một căn phòng nhỏ, lúc này Trương Tử Hạo đang ở trong phòng khách làm bài tập, phòng khách không lớn, bên ngoài chính là bãi đất trống, từ phòng khách liếc mắt một cái là có thể thấy bãi đất trống và bầu trời bên ngoài.
Mây đen che lấp bầu trời dần trở nên âm u.
"Trời sắp mưa sao?" — Trương Tử Hạo lẩm bẩm, chợt nhớ tới quần áo còn phơi bên ngoài, cậu bé đặt bút chì và cuộn giấy xuống, dùng hộp bút đè lên, ôm lấy chiếc ghế nhỏ vừa rồi đang ngồi kéo chạy ra ngoài.
Nhà ở thôn Thanh Thủy được bố trí hợp lí, trước cửa nhà nào cũng có một mảnh đất trống nhỏ, trên bãi đất trống có một cây xào, phía trên treo đầy quần áo, chăn, v.v
Lúc Trương Tử Hạo ôm ghế chạy ra đã nhìn thấy quần áo của mình và cha đang tung bay trong gió lớn.
Đặt ghế dưới cây xào, Trương Tử Hạo đạp lên ghế bắt đầu lấy quần áo.
Đột nhiên chân trời xẹt qua một tia sáng, kèm theo một tiếng ầm ầm, chiếu sáng hơn phân nửa bầu trời vốn u ám. Trương Tử Hạo theo bản năng ngẩng đầu nhìn, tia chớp phá vỡ tầng mây, mang theo sức mạnh kinh hoàng.
Sấm sét chỉ đến khoảng hai ba giây.
Ngay khi tia chớp vừa giáng xuống, dường như có thứ gì đó đang ầm ầm lao về phía cậu, Trương Tử Hạo hoảng sợ, trong nháy mắt tưởng là núi đang sụp đổ.
"Ầm ầm". — Sấm sét mang theo hàng ngàn sức mạnh đánh xuống.
"Ôi chao, có sấm chớp rồi, chắc là sẽ có mưa to".
"Chắc chắn là sắp có mưa rồi, mau lên, mau đi lấy quần áo và chăn vào, nếu không sẽ không kịp".
"Mau mau mau".
end 01.