Chương 6: Cô Vợ Tỷ Phú Của Tổng Tài Hào Môn (5)

Cố Đật Thần cầm điện thoại đang gọi cho Thẩm Trạch Vũ cho Thẩm Thu Nguyệt, “Tôi cũng chỉ là anh trai cô gửi gắm, nếu như có kiến quyết theo cách của mình, vậy thì cô giải thích với anh trai cô”.

Ríu rít, Sếp Cố rõ ràng là không vui, Thẩm Thu Nguyệt run cầm cập nhận điện thoại mà Cố Đật Thần đưa tới để bên tai, sau hai lần thì đầu bên kia bắt máy.

“Đật Thần, Thu Nguyệt sao vậy?” Thẩm Thu Nguyệt sửng người, xem ra anh trai này đối với cô không tệ, vừa bắt máy đã hỏi tình hình của cô.

“Cái này, anh, em là Thu Nguyệt”. Cô rụt rè mở miệng.

“Thu Nguyệt, cơ thể em sao vậy, anh nghe Đật Thần nói em mất trí nhớ, rốt cuộc là như thế nào”, Thẩm Trạch Vũ bên kia vội vàng hỏi.

Thẩm Thu Nguyệt giải thích, “Em không cẩn thận va phải đầu, vết thương không có gì nguy hiểm, chỉ là việc trước đây không nhớ được”.

“Có cần anh trai về với em không?” Cố Trạch Vũ có chút không yên tâm về cô.

Nghe đối phương hỏi như vậy, Thẩm Thu Nguyệt ý thức ngẩng đầu nhìn Cố Đật Thần, Cố Đật Thần sắc mặt nhìn cô rất rõ ràng, khiến Thẩm Thu Nguyệt rụt cổ, không thể đưa ra lựa chọn giữa anh trai và Cố Đật Thần, “Không cần anh, em thật sự không sao, anh yên tâm công việc là được rồi”.

“Người không sao thì được, việc trước đây không nhớ lại được thì bỏ đi, em cần dưỡng bệnh cho tốt, sau một tuần anh mới có thể về, đến lúc đó anh đón em về nhà”, Thẩm Trạch Vũ dỗ dành cô.

“Ừm”, mũi Thẩm Thu Nguyệt có chút cay, cảm giác trở về lúc đi nhà trẻ, mặc dù cảm thấy có chút ấu trĩ, nhưng mà nhịn không được cảm động.

Thẩm Trạch Vũ đầu dây bên kia giống như phụ huynh đưa con của mình đến nhà họ hàng, dặn dò cô với ý tứ sâu xa: “Đật Thần bình thường công việc rất bận, anh biết em từ nhỏ lấy thích bám lấy cậu ấy, nhưng mà em ở nhà cậu ấy cũng không cầm làm phiền cậu ấy, biết chưa?”

Khuôn mặt Thẩm Thu Nguyệt đen tối, giọng điệu giao phó của thằng nhãi này là cầm ầm ĩ như thế nào, mặc dù nghĩ trêu chọc, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Được rồi, em biết rồi”.



Thẩm Trạch Vũ lại giao phó cho cô một trần rồi cúp máy, giọng điều tràn đầy sự quan tâm và đau lòng, cuộc điện thoại này của Thẩm Trạch Vũ khiến trong lòng cô ấm áp hơn, nhịn không được trong lòng thở dài, có anh trai yêu thương cảm giác thật tốt, cô là đứa con gái duy nhất trong nhà, lần đầu tiên có cảm giác được anh trai yêu thương.

“Này”, Cố Đật Thần vẫy tay trước mặt Thẩm Thu Nguyệt, “Sao lại nghe điện thoại xong lại bắt đầu ngẩn người rồi?”

Thẩm Thu Nguyệt định thần lại, điện thoại trong tay trả cho Cố Đật Thần.

Cố Đật Thần nhận điện thoại của bản thân hỏi rằng: “Sao vậy, đàm phán với anh cô xong chưa?”

Thẩm Thu Nguyệt gật đầu nói rằng: “Tôi về với anh”. Mặc dù cô vẫn chưa chuẩn bị đối mặt với chủ nhiệm giảng dạy, nhưng mà cần đến cũng phải đến tránh không được, hơn nữa hai người ở với nhau vừa hay có thể nghiên cứu tiếp theo phải làm như thế nào.

Nhìn thấy hai người nói xong, mẹ Lý đứng bên cạnh nói: “Nếu đã như vậy tôi về nhà giúp tiểu thư Thu Nguyệt chuẩn bị đồ”.

“Phiền quá rồi”. Thẩm Thu Nguyệt cười cám ơn.

“Thuận tiện ăn chút đồ”. Cố Đật Thần nói, “Tôi chút nữa giúp cô đi làm thủ tục ra việc sau đó đưa cô về nhà, đợi tối sau khi tan làm lại đón cô đến nhà tôi”.

“Được rồi”, Mẹ Lý vừa nói vừa dọn đồ, “Vậy tôi làm thêm đồ ăn, Cố thiếu tan làm tiện đến ăn cơm tối”.

Cố Đật Thân không từ chối, “Được rồi”.

Thẩm Thu Nguyệt lặng lẽ thở dài, nói rằng, cô là một bệnh nhân vì sao cần ở nhà tổng tài bận tram công nhìn việc, ở nhà của cô không tốt sao? Và còn một đống giúp việc chăm sóc cô, mọi người lại đều không cho rằng việc này không thích hợp, haiza, quả nhiên là tiểu thuyết thiểu não hại chết người.