“Canh chua?” Thẩm Trạch Vũ đầu dây bên kia kinh ngạc hỏi, “Em và Cố Đật Thần đang ăn canh chua sao?”
“Đúng rồi”. Thẩm Thu Nguyệt bối rối nhìn điện thoại, canh chua mà thôi, không phải đồ kỳ kỳ lại, ít ra cũng không cần kinh ngạc như vậy?
Thẩm Trạch Vũ kinh ngạc, “Thật không thể nghĩ được một người thích sạch sẽ như Cố Đật Thần lại cùng em đi ăn canh chua, cậu ấy có phải dạo này bị động kinh rồi?”
Cố Đật Thần chuyển điện thoại qua, liếc nhìn Thẩm Trạch Vũ, lạnh giọng nói: “Thẩm Trạch Vũ, ý cậu là gì?”
“Nói hai câu thì sao, Cố Đật Thần, ông nội câu đã gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi đang thỏa luận việc đính hôn của hai người, tôi nói cho cậu biết, đối với cậu tương lại cậu khách sáo một chút, nếu không đừng trách tôi trở mặt không nhận”. Mặc dù Thẩm Trạch Vũ không biết anh vì sao lại chấp nhận em gái của mình, nhưng suy nghĩ em gái từ nhỏ thích cậu ta, nhìn họ bây giờ chung sống hòa hợp, việc này anh ta dứt khoát không nhúng tay vào.
Cố Đật Thần trả lời anh ta là dứt khoát tắt video, sau đó đưa điện thoại cho Thẩm Thu Nguyệt.
Cách làm việc của ông chủ thật sự là ngây thơ, Thẩm Thu Nguyệt lấy điện thoại, nghĩ đến vừa rồi hai người nói chuyện đính hôn, nghĩ đến cốt truyện của tiểu thuyết, cô nói: “Tôi nếu như nhớ không nhầm, ông nội anh thông báo chuyện hôn sự của chúng ta vào tiệc thượng thọ 80 tuổi của ông”.
Tâm trạng Cố Đật Thần phức tạp nói: “Không ngờ tôi ở hiện thức chưa kết hôn, ngược lại trong thế giới tiểu thuyết của cô lại đính hôn rồi”.
Nghe anh nói như vậy, lòng hóng hót của Thẩm Thu Nguyệt đột nhiên trổi dậy: “Sếp Cố, anh bây giờ gần 30 tuổi rồi, ở hiện thực vẫn chưa kết hôn sao?”
Cố Đật Thần ngẩng đầu gõ lên đầu cô, “Không ai nói cho cô biết, đừng hóng hớt chuyện riêng của người khác sao?”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Đúng lúc nhân viên phục vụ mới bưng hai bát canh chua nóng hổi đặt trên bàn, cái chủ đề này kết thúc tại đây.
Thẩm Thu Nguyệt nghĩ đến anh trai cô châm chọc việc Cố Đật Thần có bệnh sạch sẽ quá mức, cô thân là nhân viên tốt của công ty lấy ra hai đôi đũa, dùng giấy lau nhiều lần mới đưa cho anh.
Cố Đật Thần lấy đũa, ngửi mùi thơm trong bát canh khuyết tán ra bên ngoài, cầm đũa thử một chút, vị rất lạ, nhưng ăn ngon bất ngờ.
Nhìn Cố Đật Thần không lộ ra vẻ ghét bỏ, Thẩm Thu Nguyệt tự kỷ hỏi anh: “Sao vậy, có phải thỉnh thoảng ăn một lần vị này không tệ phải không?”
“Ừm, không tệ”. Lần đầu tiên ăn đồ ăn nhanh, vị ngon vượt qua dự đoán của anh.
Thẩm Thu Nguyệt nghe được tâm trạng rất tốt, cô cầm đũa lên bắt đầu yên tâm ăn một cách chân thành, từ trưa đến bây giờ đều chưa ăn, cô thật sự đói lắm rồi.
Sau khi ăn vài miếng, ngẩng đầu lên vô tình thấy Cố Đật Thần đang ăn, Thẩm Thu Nguyệt giảm tốc độ ăn của mình xuống, người đàn ông ăn rất lịch sự, cô ăn như hổ đói như vậy rất mất mặt.
Đang ăn, đũa của Cố Đật Thần vươn ra, gắp miếng đậu phụ cá trong bát cô, Thẩm Thu Nguyệt sợ đến mức đút trên tay xém chút nữa rơi xuống đất.
Cố Đật Thần một miệng ăn hết đậu phụ cá, ngầng đầu nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Thu Nguyệt như gặp phải quỷ, bối rối hỏi: “Sao vậy, cô lớn như vậy còn bảo vệ đồ ăn sao?”
“Đâu có”. Thẩm Thu Nguyệt đẩy bát mình trước mặt anh, hào phóng nói, “Sếp Cố, anh thích ăn cái gì thì ăn”. Thật sự quá cảm động, tổng tài của cô thật sự thực tệ, không những có thể ăn canh chua, còn không ghét đồ trong bát của cô, tổng tài tốt như vậy thì nên đi đâu tìm, trong lòng Thẩm Thu Nguyệt gửi cho anh một tấm thiệt người tốt.