Chương 12: Cô Vợ Tỷ Phú Của Tổng Tài Hào Môn (11)

Thẩm Thu Nguyệt thở dài, phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ của anh: “E rằng không đơn giản như vậy, chúng ta phải hoàn thành tất cả các nhiệm vụ trước đó mới được, trực tiếp kết hôn khẳng định không được”.

“Thật sự phiền phức”. Cố Đật Thần không hài lòng chau mày oán giận.

Thẩm Thu Nguyệt hít mũi, lại lần nữa chân thành xin lỗi: “Sếp Cố, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ sẽ như vậy”. Ai biế được thế giới này lại có chuyện thần kỳ như vậy, xuyên đến thế giới tiểu thuyết, boo boo, cô rốt cuộc xui xẻo như vậy mới có vận mệnh như vậy, hơn nữa cũng kéo sếp Cố vào đây.

Nói đến đây cô cúi đầu, cảm thấy Cố Đật Thần lập tức nói một câu, “Nếu như xin lỗi có tác dụng, thì cần cảnh sát làm gì?” Tình trạng bây giờ, không những xin lỗi không có tác dụng, cho dù cảnh sát đến cũng không có tác dụng.

Cố Đật Thần nhìn cô, đành chịu nói: “Cô bây giờ xin lỗi cũng không có tác dụng, cần nghĩ làm sao rời khỏi đây đi”.

Hai người nghiên cứu nửa ngày vẫn là không có chút manh mối, thấy đã gần mười hai giờ, Thẩm Thu Nguyệt nhịn không được ngáp một cái, ngập ngừng hỏi: “Sếp Cố, ngày còn dài, dù sao nhất thời chúng ta cũng không thể rời khỏi đây, chúng ta có thể thảo luận vấn đề này vào ngày mai?”

Cố Đật Thần khó chịu nhìn cô, đây là cô gái không có lương tâm, nếu như không phải tiểu thuyết của cô chưa hoàn thành, bản thân sẽ không hiểu ra sao cả bị kéo vào đây, bây giờ tốt rồi, cô vẫn trong lòng thoải mái muốn đi ngủ.

Mặc dù rất muốn dạy cho nha đầu không biết trời cao đất dày trước mặt một bài học, nhưng mà thấy đôi mắt mờ mờ ngái ngủ chịu không được của cô, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ buông ta, “Được rồi, cô đi ngủ trước”.

Cuối cùng có thể ngủ rồi, Thẩm Thu Nguyệt lập tức đứng dậy kéo hành lý chuẩn bị đi ngủ, đi được hai bước lại dừng lại, hỏi rằng: “Vậy cái này, tôi ngủ ở phòng nào?” Vội quá quên hỏi, trên dưới 3 tầng ít nhất có mấy phòng.

Cố Đật Thần nói: “Tầng 2 có 3 phòng, cô tùy tiện chọn 1 phòng”.



“Ồ, được rồi, vậy anh ở đâu”. Thẩm Thu Nguyệt lại hỏi, ở nhà người khác phải hiểu lễ nghĩa, không được làm phiền tổng tài nghỉ ngơi.

“Cô hỏi để làm gì? Tối nay muốn tập kích tôi sao?” Cố Đật Thần nhìn cô với nụ cười nửa miệng và hỏi.

Lần đầu tiên nghe được anh nói đùa, Thẩm Thu Nguyệt bàng hoàng, phản ứng đầu tiên sao gọi là tập kích anh?

“Bỏ đi, tôi ở tầng 3, cô đi nghỉ sớm”. Cố Đật Thần nói xong đi lên tầng.

Tập kích? Mãi cho đến khi bóng dáng Cố Đật Thần biến mất ở tầng ba, cô mới chợt nhận ra, người này coi cô là loại người gì? Mặc dù cô rất muốn chửi thề mấy câu, nhưng nghĩ đến đối phương là Cố Đật Thần, cô nhất thời mất dũng khí gầm lên, cô thật sự không dám.

Xám xịt leo lên tầng hai, Thẩm Thu Nguyệt ngẫu nhiên chọn một căn phòng rồi bước vào, đặt vali xuống nhìn xung quanh, chậc chậc, quả nhiên là một biệt thự sang trọng, căn phòng này tốt hơn nhiều so với chung cư đơn thân mà cô ở trước đây, so với căn phòng này, chung cư nhỏ mà cô từng ở quả thực cũng nhỏ như cái bồn tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Thu Nguyệt mặc bộ đồ ngủ bằng lụa nằm trên chiếc giường rộng năm mét, thoải mái lăn lộn, không khỏi thở dài lần nữa, giàu có thật tốt, thở dài một hơi, bụng cô đột nhiên truyền đến tiếng ọc ọc, cô... đói bụng, bữa tối ăn cùng Cố Đật Thần, cô không ăn nhiều, sớm đã đối rồi.

Phớt lờ tiếng ọc ọc từ bụng, cô lật người, nhắm mắt lại và bắt đầu thấy buồn ngủ, đói thì cứ đói, coi như giảm cân.

Năm phút sau, Thẩm Thu Nguyệt đột nhiên ném chăn ra đi xuống nhà bếp, làm sao cô lại quên, nữ chính trong tiểu thuyết của mình có vóc dáng ăn uống thả ga không tăng cân? Thần là một người sành ăn, trong hiện thực cô cần kiểm soát cân nặng, nhưng dù sao ở đây không cần, dù sao ăn không béo, không ăn quả thực có lỗi với tâm hồn ăn uống của cô.