Quyển 2 - Chương 14

Màn đêm buông xuống trắc phi thị tẩm, trong điện Dao Hoa nến vàng đang cháy rực rỡ, suối nước nóng tràn ngập sương trắng, giống như tiên cảnh, gió ấm khiến người ta mơ màng sắp ngủ.

Thẩm Yến Thanh ở dưới thân hắn, quả thật bị nam nhân này làm đến say mê.

Hắn là người mà nàng ta liếc mắt một cái là nhìn trúng, dùng đủ trăm phương ngàn kế để có được hôn sự này, cho dù nàng ta không thể làm chính thê, cho dù số phận của nàng ta phải bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lợi của hắn, cổ vẫn sẵn lòng.

Huống chi, nàng từ nhỏ đã thông minh, là danh gia vọng tộc có tài có đức ở kinh thành. Hơn nữa, theo nàng ta Vương gia sẽ yêu thích một cô nương có cá tính hơn.

Hiện giờ cũng coi như là đã được báo đáp, Lần này khi Vương gia từ U Châu trở về, đối với nàng ta ôn nhu hơn nhiều so với trước kia, tuy không thể so sánh với Vương phi nhưng nghĩ đến vẫn không phải là quá tệ.

Trên bộ ngực màu lúa mì, mồ hôi men theo vết sẹo mà chảy xuống thấm vào cơ bụng. Thẩm Yến Thanh dâng lên một trận rạo rực, muốn vuốt ve vết thương ở gần tim nhưng tay lại bị người đàn ông nắm lấy, vô thức đặt trên đầu giường.

Chưa đầy nửa giờ sau, Thẩm Yến Thanh mặt đỏ bừng nằm gục trên giường giường. Lý Yến khoác áo ngoài lên đi về phía suối nước nóng.

Không giống như Thẩm Yến Thanh, ham muốn của hắn vẫn chưa được phát tiết hết, nhưng người luyện võ am hiểu nhất là kiếm chế cảm xúc , hắn không muốn mãi trầm mê với du͙© vọиɠ. Huống hồ Thẩm Yến Thanh khi hành sự lại như một khúc gỗ, làm hắn mất hết hứng thú.

Dọc theo bậc thang tiến vào trong nước, hồ tương đối sâu, nước cao đến thắt lưng, Lý Yến đang chuẩn bị cởϊ áσ ngoài, ở dưới nước đột nhiên truyền đến một tiếng như cá quẫy nước.

Bàn tay đang muốn mở ra vạt áo của hắn xoay lại siết chặt, hắn bất đồng thanh sắc, chậm rãi đi về phía bức phù điêu bằng ngọc. Lúc sau lại không nghe thấy âm thanh gì, chỉ có tiếng nước chảy từ bốn đầu rồng trong hồ.

Thẩm Yến Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn giữ nguyên dương của Lý Yến trong cơ thể mình lâu hơn, nghe thấy âm thanh bể nước nóng, nàng ta đi đến lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài ngã sao?”

Hơi nóng làm cô không nhìn rõ được cảnh tượng trong hồ, giọng nói trầm thấp của Lý Yến truyền đến “ Không phải, chỉ bất làm đổ bình rượu "

Mà trong bể tắm, đằng sau bức hải đường chạm ngọc Lý Yến đang ôm lấy một tiểu cô nương trong ngực của mình.