Khóc một trận, tuy trong lòng vẫn còn rất khổ sở nhưng dưới thân nàng lúc này là chiếc giường được trải bằng ba lớp đệm lông dê quý giá. Đệm được ngâm trong nước muối để khử mùi, thậm chí Lý Yến còn ra lệnh dùng Lư hương để xông nó trong một đêm.
Lúc này nằm ở trên, vừa mềm, vừa ấm lại vừa thơm, Hi Thuần chưa kịp hết sầu muộn thì đã sớm chìm vào giấc ngủ, trên gương mặt nhợt nhạt vẫn còn treo hai hàng nước mắt.
Giấc ngủ này thật ngon, Hi Thuần còn nằm mộng trong mộng nàng lại ở Thánh điện, nhưng lần này không có ai giẫm lên váy của nàng, bất kể Lý Yến hỏi gì, nàng đều có thể trả lời lưu loát, khiến nàng rất vui vẻ.
Lúc muốn ra ngoài, Hi Thuần đột nhiên có cảm giác muốn đi tiểu, nàng sợ đến mức kẹp chặt hai chân, ưỡn mông, nhưng cảm giác muốn đi tiểu càng lúc càng dữ dội, không thể nhịn xuống được nữa. Cuối cùng nàng đã khóc lóc, mất kiểm soát ngay trong Đại điện.
Khuôn mặt nàng ửng hồng từ từ tỉnh dậy, thở hổn hển, trong miệng vẫn còn phát ra tiếng khóc nỉ non. Lý Yến ngẩn đầu lên từ giữa hai chân nàng, thanh âm lạnh băng không nghe ra cảm xúc “ Tỉnh?”.
Chiếc váy của cô vẫn còn nguyên, nhưng chiếc qυầи ɭóŧ đã bị hắn cởi ra, Hi Thuần phát hiện mông mình lành lạnh, khẽ nâng người lên, mới biết tất cả không phải là mộng, mà là chính mình khi ngủ đã bị Lý Yến dùng tay cắm đến ra nước.
“Ngọc Nô…” Lý Yến gọi nàng bằng nhũ danh, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra được, chỉ dùng bàn tay to thô ráp của mình chạm vào những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng.
Ánh mắt của hắn rất phức tạp, không biết là thương tiếc hay là hối hận, nàng dù sao cũng không thích hợp vào cung, là hắn ép buộc nàng.