Chương 11: Tiếng nói tử thi (10)

Đúng lúc bầu không khí đang trầm lặng thì có một bóng người vội vã cầm tờ khai chạy vào: "Đội trưởng, đường Hoàng Minh vừa xảy ra một vụ thảm sát."

Vụ án cũ vừa xong thì vụ án mới đã đến, Uông Minh gật đầu với trao đổi ánh mắt với Cục trưởng Chung một cái sau đó nhanh chóng quay người thu xếp: "Triệu Cường, Dương Miên, lập tức liên lạc với đội pháp chứng chuẩn bị xuất quân." Tiếp theo lại chuyển tầm mắt sang người Mộ Tiêu Dạ, trầm giọng nói: "Ngày đầu tiên hợp tác, hy vọng anh theo kịp tiến độ của cả đội." Đừng làm vướng chân vướng tay là được, trong đầu Uông Minh âm thầm hiện lên câu này, nhưng xem mặt mũi của cục trưởng, anh ta không tiện nói ra.

Cuối cùng, anh ta mới chú ý đến An Nhiên đang đứng ngây người nhìn chằm chằm Tiêu Dạ: "An Nhiên, ngày đầu tiên trở lại, vất vả cho cô rồi."

Nghe lời này, An Nhiên chỉ thản nhiên gật đầu coi như hiểu, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Tiêu Dạ.

...

Đây là vụ án hình sự đầu tiên kể từ sau kì nghỉ tế Âm Lịch dài đằng đẳng, nên Cục thành phố rất coi trọng. Vì thế tuy Đội điều tra đặc biệt chỉ có vài thành viên nhưng có đến bốn chiếc xe được điều đi, trong đó ba chiếc là của thành viên trong đội, một chiếc còn lại là con Mercedes vô cùng bắt mắt của Mộ Tiêu Dạ.

An Nhiên ngồi ở ghế phó lái, tò mò quan sát cả chiếc xe của Mộ Tiêu Dạ một lượt, chậc lưỡi vài cái: "Mộ Tiêu Dạ, chiếc xe này của anh cũng thật nổi bật đi."

Mộ Tiêu Dạ bị An Nhiên châm chọc chỉ cong khóe môi, nở nụ cười đầy cưng chiều, ánh mắt tuy vẫn không mang theo tia cảm xúc gì nhưng đã dịu dàng hơn hẳn: "Vẫn không nổi bật bằng chiếc của em."

Dứt lời, anh liền tập trung lái xe, không có bất kì phản ứng nào khác.

Thấy vậy, An Nhiên bĩu môi, đương nhiên cô biết tại sao anh lại nói như vậy, bởi vì lúc nãy khi Uông Minh phân xe, cô đã đi thẳng về phía xe của mình, định tự lái đến, nào ngờ chiếc bên cạnh lại vang lên tiếng "tít tít", tiếp theo là một bóng người cao lớn áp lại gần cô, vô cùng bá đạo nắm tay cô, mở cửa xe nhét cô vào ghế phó lái xe anh.

Nếu như là thường ngày chắc chắn An Nhiên đã nổi giận quật ngã cái người tự cho là đúng kia, ngặt nỗi cô phát hiện, giữa linh hồn mình và anh giống như được cộng hưởng, cảm giác anh mang lại cho cô chỉ có hai chữ "quen thuộc", đó là sự gần gũi thuần túy nhất dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, hơn nữa hơi thở trên người anh khiến cô vô cùng thoải mái, dễ chịu.

Đương nhiên, cô cũng không thể phủ nhận rằng bản thân khá là lười, có tài xế miễn phí thì sao lại không tận dụng chứ?

Nghĩ đến đây, An Nhiên hơi ngã người ra phía sau, mắt hơi nhắm lại, dáng vẻ lười biếng như sắp ngủ.

Tiêu Dạ ở bên thấy cô mệt mỏi, dịu dàng nói: "Muốn ngủ thì ngủ đi. Từ đây đến đường Hoàng Minh cũng mất một tiếng đồng hồ. Khi nào tới nơi anh sẽ gọi."

Sau đó, nhấn nút hạ ghế phó lái xuống, đồng thời tăng nhiệt độ trong xe lên, để cô có thể thoải mái đánh giấc.

Nhìn một màn này, trong đầu hệ thống hiện lên hàng ngàn câu hỏi.

Sao nó cứ cảm thấy hai người họ thật ăn ý nhỉ?

Hơn nữa ký chủ còn không hề có cảm giác bài xích hay bất mãn gì với nam chính nữa chứ?

Mà vị nam chính này không phải nên đi theo bước chân của nữ chính sao?

Sao lại ở đây dịu dàng chăm sóc ký chủ vậy?

Không lẽ nam chính nhất kiến chung tình(*) với ký chủ?

Không!

Không thể nào!

Quá vô lý!

Quan hệ giữa ký chủ với nam chính đi nửa vòng trái đất cũng chưa tới a~~.

Không thể nào có chuyện như vậy được?

Bất quá, dù có thắc mắc thế nào nó cũng không hỏi được ký chủ.

Vì sao á?

Đương nhiên là do từ lúc ký chủ lên xe đã cắt liên lạc với nó rồi.

Hiện tại, nó chỉ có thể ngồi một chỗ chờ đợi mỏi mòn mong ký chủ tự động liên lạc với nó thôi.

Hệ thống như nó thật khổ a~.

...

(*) Nhất kiến chung tình ( 一见钟情): ý chỉ nam nữ chỉ gặp nhau một lần liền nảy sinh tỉnh cảm, gặp một lần liền yêu quý đối phương. Như tiếng Việt của chúng ta là "tình yêu sét đánh".