Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟) Hạng Tinh cả kinh, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của anh, lúc này mới làm anh lại dần dần bình tĩnh lại.
Tiếp tục nói.
...
“Khi đó, trong đầu anh tràn đầy đều là hận ý báo thù, đầu nóng lên, lấy trang bị liền nhằm về phía căn cứ ẩn náu của những người kia.”
“Vừa vặn gặp được đại đội chi viện thừa dịp tuyết ngừng lên núi, sau khi bọn anh hội hợp, trực tiếp tấn công căn cứ ẩn náu và bắt giữ bọn họ.”
“...Lúc sau, Chu Phong Chu Thịnh, cùng bởi vì mất tích quá lâu, Bạch Húc bị phán định tử vong cũng được truy nhận làm liệt sĩ, mà anh, bởi vì có công giải mã phương hướng vị trí của mục tiêu, vì lần hành động này mà đạt được tất cả vinh quang.”
Nói đến đây, Lục Thiệu Khiêm chợt gắt gao nhắm mắt lại, mi tân nhíu chặt, ngữ điệu cũng mơ hồ mà phát run.
“Nhưng anh không có biện pháp tiếp thu những thứ này, chúng nó không phải của anh...Chúng nó, hẳn là phải thuộc về bọn họ, không nên là anh.”
“Cho nên từ đó về sau, anh liền xuất ngũ, trở lại Hải Thành sáng lập An Hòa.”
Nói xong, nam nhân hít một hơi thật sâu, giống như cũng từ trong đó mà hòa hoãn lại.
Lại lần nữa gợi lên mỉm cười ôn nhu điềm đạm.
“Đây là câu chuyện xưa phía sau bức ảnh kia.”
Anh nói xong, chợt rũ mắt xuống, nhìn Hạng Tinh.
Lại thấy đôi mắt hạnh của cô gái hồng hồng, sớm đã khóc sướt mướt.
Lục Thiệu Khiêm lắp bắp kinh hãi, vội vàng nâng tay lên, trước khi nước mắt kia kết băng vội vàng lau đi.
“Sao lại khóc?...Đều là chuyện quá khứ, không cần khổ sở, hửm?”
“Em, em biết...”
Hạng Tinh cắn cánh môi, sụt sịt sụt sịt mà hít mũi, mềm nhẹ mà nức nở, “Nhưng mà, em có thể cảm giác được, anh, rất đau khổ...anh đau khổ, lòng em cũng rất khổ sở...”
Cô nói, chợt chạy lên phía trước hai bước, bổ nhào vào trong ngực Lục Thiệu Khiêm.
Gắt gao vòng qua eo của anh, đầu nhỏ lắc lung tung, “Phôi Đản, không cần tự trách, anh đã báo thù cho bọn họ, không phải sao?”
“Tiểu ca ca Chu Phong, và tiểu ca ca Chu Thịnh, khẳng định cũng hy vọng Phôi Đản anh mang theo hy vọng của bọn họ, vui vẻ mà tồn tại,...”
“Ừ, anh biết, anh đương nhiên biết.”
Lục Thiệu Khiêm bật cười trầm thấp, nâng khuôn mặt nhỏ đã khóc đến rối tung rối mù kia lên.
Từng chút, lại từng chút mà, nhẹ nhàng mà hôn nước mắt của cô, cùng cánh môi phấn nộn đang phát run kia.
“Được rồi, đừng khóc, bằng không tiểu ca ca Chu Phong và tiểu ca ca Chu Thịnh thấy, cũng sẽ không cao hứng.”
Nam nhân cưng chiều mà nhẹ dỗ dành, cái trán nhẹ nhàng dán lên giữa trán của cô, ấm áp quân làm người an tâm truyền đến.
Lúc này Hạng Tinh mới dần dần bình phục cảm xúc.
Cẩn thận mà ngước mắt, lại chợt thấy Lục Thiệu Khiêm giống như là cực kỳ thoải mái, khóe môi màu đỏ kia cong cong.
Trong đôi mắt đen như mực sáng rọi rạng rỡ.
“Hơn nữa, hôm nay hẳn là ngày càng thêm vui vẻ, bởi vì Tiểu Tinh Nhi của anh, đã giúp anh tìm được tiểu ca ca Bạch Húc.”
Nam nhân nói nhỏ, chợt duỗi tay mở túi con thỏ của cô ra, lấy điện thoại di động ra.
Quơ quơ, “Còn chụp ảnh chung với hắn, hoàn thành tâm nguyện của Phôi Đản, không phải sao?”
“A?...”
Hạng Tinh đột nhiên có chút giật mình ngây ngốc.
Cô giống như, cũng chưa làm gì đi...
Không đợi cô lâm vào tự hỏi, Lục Thiệu Khiêm lại lần nữa dắt tay nhỏ của cô, trịnh trọng nắm chặt.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Anh cười, nâng một tay khác lên, tùy tiện xoa nhẹ đầu mềm mượt của tiểu gia hỏa, hơi nhướng mày, “Anh cũng nghe thấy bụng em ục ục kháng nghị nha.”
Khuôn mặt nhỏ của Hạng Tinh bỗng chốc đỏ lên.
“Mới không có! Anh nói bậy! Đại phôi đản!...”
“Được rồi, ngoan...Ngày mai sẽ trở về, muốn mang một chút đặc sản gì đó hay không?”
“...Đúng nha! Em còn muốn lại dạo một chút rồi trở về.”
“Ừ, được.”
...
——
☆ ~("▽^人)☆ ~("▽^人)☆ ~("▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)