Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟) Tuyết rơi có chút lớn.
Cô xoa xoa chóp mũi nhỏ đông lạnh đến tê dại, dừng bước chân lại, cẩn thận nhìn một vòng bốn phía.
Cuối cùng nhìn thấy một chỗ giống như là sơn động cách đó không xa.
Đến bên trong nghỉ ngơi một chút, ăn cái gì đi.
Nghĩ vậy, Hạng Tinh gật đầu, đi về phía sơn động.
Mới vừa đi đến trước động, dỡ trang bị xuống, Áp Áp lại đột nhiên khẩn trương mà kêu lên 【 Cạc cạc cạc ——】.
【 A Tinh A Tinh! Lại có người đến gần rồi!! 】
【 Sao? 】
Mày Hạng Tinh nhíu lại, theo bản năng mà lại nhìn về phía bản đồ thực tế ảo.
Lại thấy điểm đỏ tâm tâm niệm niệm kia, mang theo vài điểm tròn nhỏ màu lam, đang lấy tốc độ kinh người tiếp cận cô.
Cô có chút ngây ra.
Rồi lại rất nhanh hoãn lại, quay đầu lại nhìn.
Trong tuyết rơi bay tán loạn, quả nhiên có vài bóng người mặc nguyên bộ trang bị, giống như nổi điên mà chạy về phía cô.
Nam nhân chạy ở phía trước chống lại ánh mắt của cô, ánh mắt kinh ngạc kia thoáng chốc trốn vào nội tâm của cô.
Hạng Tinh nhịn không được mở to mắt.
“Phôi...”
Cô còn chưa kêu lên xong, đã trực tiếp rơi vào trong ôm ấp dày nặng kia.
Anh run rẩy, không hề giữ lại mà xuyên thấu qua áo nhung dày, truyền đến cô.
Làm trong lòng cô đột nhiên đau xót, đôi mắt phiếm hồng.
“...Sao em lại không nghe lời, em đến đây làm gì!”
Lục Thiệu Khiêm vừa lo lắng vừa hoảng sợ, âm điệu không khống chế được mà nâng lên rất nhiều.
Ngược lại là tất cả sợ hãi và bất an cô vẫn luôn đè bén dưới đáy lòng, bị tác động toàn bộ.
Cô gái dừng một chút, nhịn không được rũ mắt xuống, cúi đầu nức nở.
Nghe tiếng hút khí kia không quá thích hợp, nam nhân hoảng sợ.
Ngược lại rất nhanh đã phản ứng lại, ánh mắt nhanh chóng mềm xuống, nhẹ nhàng mà nâng khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến ửng đỏ lên.
Đau lòng nhẹ dỗ dành, “Thực xin lỗi Tinh Nhi, sao anh lại có thể hung dữ với em...”
Anh cúi đầu, thật cẩn thận mà gạt đi nước mắt sắp chực trào ra khỏi hốc mắt.
“Không phải...”
Cô gái mím chặt phấn môi, dùng sức mà lắc đầu.
Bỗng nhào vào trong ngực anh, rầu rĩ mà nỉ non, “Phôi Đản, em rất lo lắng cho anh, anh đã lâu chưa gọi điện thoại báo bình an cho em...”
Giọng nói mềm mại khẽ run, cực kỳ chọc người thương tâm, “Mà, hơn nữa, còn có nhiều người xấu, vây quanh anh như vậy...Vì sao...”
“Ngoan, đừng khóc.”
Nam nhân đành phải nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dùng miệng lưỡi cực hạn ôn nhu an ủi, “Ở đây nguy hiểm, em trở về với anh, anh nói hết cho em, hửm?”
“Được...”
...
Lục Thiệu Khiêm dẫn Hạng Tinh, về đến động tuyết lớn của hắn.
Nhìn thiết kế tinh diệu này, tính ẩn nấp thật tốt, thậm chí còn đặc biệt mở rộng thuận tiện tránh lạnh, Hạng Tinh sớm đã ngừng khóc nức nở, thay vẻ mặt kinh diễm, đánh giá tham quan khắp nơi.
Thật là lợi hại, thật giống như một căn cứ nhỏ trong núi tuyết.
“Được rồi, mau đến đây uống trà, đừng làm mình đông lạnh hỏng rồi.”
Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, kéo mỗ bảo bảo tò mò qua, đưa cốc trà đã pha nóng để cô giữ ấm vào trong tay cô.
Cô gái gật đầu, cẩn thận uống một ngụm.
Ấm áp lập tức lan tràn toàn thân, cô không khỏi thích ý mà nheo mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
A, sống lại ~
Nhìn bộ dáng cô hưởng thụ, Lục Thiệu Khiêm không khỏi bật cười liên tục, đưa tay xoa nhẹ đầu nhỏ mềm mượt tâm tâm niệm niệm nhiều ngày kia.
“Có đói bụng không?”
Anh ôn nhu hỏi, đồng thời ra hiệu Hứa đặc trợ lấy đồ ăn đến.
Lại chợt thấy đầu nhỏ dùng sức mà lắc lắc.
“Em có đồ ăn, các anh không cần phân cho em.”
Hạng Tinh đặt ly xuống, chạy chậm đến trước bọc hành lý của mình, lấy ra một đống lớn đồ vật.
Bao gồm một phần lương khô đóng gói kỹ.
——
☆ ~("▽^人)☆ ~("▽^人)☆ ~("▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)