Nhưng mà dẫu tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực lại luôn vả bôm bốp vào mặt người ta.
Kiều Nhung lên lớp cả ngày, ngoại trừ lớp ngữ văn, mấy chương trình học khác đối với nàng mà nói đều chẳng khác nào thiên thư.
Tới khi tan học, Kiều Nhung đã ghé vào trên bàn ngủ luôn rồi.
Nhưng Cầu Cầu lại gọi cô tỉnh lại: [Ký chủ mau tỉnh lại đi! Thiếu chủ phải đi rồi, cô còn phải đi kết bạn với ngài ấy đó!]
Kiều Nhung mở đôi mắt mơ màng, quay đầu nhìn lại.
Lúc này bạn học trong lớp đã về gần hết, cậu thiếu niên đang đứng dậy, gác cặp sách ở trên vai, hơi quay đầu nhìn Kiều Nhung một cái, sau đó đi ra ngoài.
Kiều Nhung lập tức tỉnh táo, luống cuống tay chân mà nhặt cặp sách, đi theo ra bên ngoài.
Khi Kiều Nhung đuổi tới thiếu niên kia, cậu ta đã mau chóng rời khỏi giảng đường.
Kiều Nhung hít vào một hơi, sau đó cao giọng gọi: “Thiếu… bạn học Tống!”
Tống Ca Nhiên dừng bước, sau đó xoay người lại.
Cặp mắt kia đen nhánh đạm nhiên trông lại đây, đối diện với Kiều Nhung.
“Có việc gì sao?”
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, không chứa một chút cảm xúc nào.
Kiều Nhung chớp mắt, cô gật đầu, sau đó hỏi thẳng: “Bạn học Tống, cậu muốn có một người bạn không?”
Tống Ca Nhiên dừng lại, dùng cặp mắt xinh đẹp của mình đánh giá Kiều Nhung, cậu ta thong thả trả lời: “Bạn bè ư?”
Kiều Nhung nở một nụ cười: “Tôi có thể làm bạn của cậu không?”
Tống Ca Nhiên chăm chú nhìn Kiều Nhung đang tươi cười, nhìn trong chốc lát, cậu ta xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt chẳng có chút cảm xúc nào: “Tôi không cần bạn bè.”
Không nể tình chút nào.
Kiều Nhung chớp mắt, nhìn bóng dáng cậu dần đi xa, nghi hoặc hỏi Cầu Cầu: “Nhưng ngài ấy nói mình không cần bạn kìa?”
Cầu Cầu: [… Ký chủ nói thẳng quá rồi đó!]
Kiều Nhung buồn bực: “Không phải là ta phải kết bạn sao?”
Cầu Cầu: [Đúng thế không sai… Nhưng…]
Cầu Cầu dừng lại đôi chút, sau đó bất đắc dĩ lên tiếng: [Để ta giúp ký chủ tìm một vài cuốn sách dạy kết bạn ha!]
Kiều Nhung ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng về phía cổng trường.
Đi được một đường từ cổng trường ra phố, Kiều Nhung đột nhiên dừng bước, cái mũi nhỏ hếch lên, cô nhìn bốn phía, lẩm bẩm: “Thứ gì vậy, thơm quá đi…”
“Kiều Nhung!”
Một thanh âm quen thuộc truyền đến.
Kiều Nhung nghiêng đầu nhìn.
Là Tề Manh Manh, bên cạnh cô nàng còn có một nam sinh thanh tú mang mắt kính.
Tề Manh Manh chạy tới, kéo tay Kiều Nhung.
“Mau tới đây! Mình mời cậu uống trà sữa!”
Nam sinh thanh tú kia nhìn Kiều Nhung, lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Kiều Nhung nhìn nam sinh kia, tìm tòi ở trong trí nhớ, cô nghi hoặc hỏi: “Lớp phó học tập?”
Kiều Nhung chỉ đơn thuần tự hỏi vì sao lớp phó học tập lại ở đây, nhưng khi nghe lời cô nói, Tề Manh Manh và lớp phó học tập lại đột nhiên đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt của cô.
Kiều Nhung cảm thấy càng kỳ quái hơn.
Tề Manh Manh đỏ mặt, ấp a ấp úng: “Không cần để ý cậu ta, mình mời cậu uống trà sữa, cậu muốn uống gì?”
Lực chú ý của Kiều Nhung nháy mắt bị thu hút, cô nhìn tiệm trà sữa, hai mắt sáng ngời: “Món thơm ơi là thơm này chính là trà sữa sao?”
Tề Manh Manh đưa thực đơn cho cô, tò mò hỏi: “Phải đó… Cậu muốn uống loại nào?”
Kiều Nhung nhìn thực đơn trước mắt, có hơi mơ hồ: “À…”
Nhân viên của tiệm trà vừa lúc làm xong một ly trà sữa đưa qua: “Bạn học, trà sữa của em này.”
Tề Manh Manh nhận lấy, cắm vỏ ống hút, thuận tay đưa cho Kiều Nhung: “Nếu không cậu uống ly này của mình trước đi, đây là vị làm nên thương hiệu của quán này đó, uống rất ngon.”
Kiều Nhung nhận lấy trà sữa, đánh giá một lát, sau đó thử uống một ngụm thăm dò, trong nháy mắt, vị sữa ngọt ngào nồng đậm tràn đầy khoang miệng cô.
Đôi mắt Kiều Nhung tức khắc sáng lên, cô quay đầu nhìn Tề Manh Manh: “Cậu tốt bụng quá đi, mình thích cậu!”
Người cho mình đồ ăn ngon đều là người tốt!
Tề Manh Manh ngây người, sau đó phì cười: “Sao hôm nay Kiều Nhung lại đáng yêu thế nhỉ?”
Đôi mắt cười của Kiều Nhung cũng cong thành vầng trăng non: “Cậu cũng rất đáng yêu đó.”
Tề Manh Manh có hơi thẹn thùng, còn chưa nói lời gì, lớp phó học tập đứng bên cạnh đột nhiên lại đỏ mặt.
Kiều Nhung chú ý tới, thấy hơi kỳ quái, cô phân vân: “Cầu Cầu, lớp phó học tập cứ đỏ mặt như thế, cậu ấy ốm rồi sao?”
Cầu Cầu: [Ôi trời chuyện này rất bình thường, ký chủ không cần lo lắng đâu… Khụ khụ, ký chủ, ta đã tìm được một quyển bách khoa toàn thư rất hữu dụng trong việc kết bạn đó.]
Kiều Nhung hỏi: “Sách viết gì?”
Cầu Cầu tằng hắng rồi nói tiếp: [Chuyện đầu tiên, bạn bè với nhau có thể tặng quà cho nhau để xúc tiến cảm tình.]
Kiều Nhung tò mò hỏi: “Quà ư?”
Cầu Cầu: [Đúng vậy, ví dụ như Tề Manh Manh là bạn tốt của cô, cô ấy đã tặng cô một ly trà sữa.]
Kiều Nhung như bừng tỉnh mà nhìn ly trà sữa trong tay, đôi mắt lóe sáng: “Ta biết rồi!”
Cầu Cầu đột nhiên bị ngắt lời: […]
Ký chủ biết rồi sao?
Vì sao lại cứ thấy lo lắng nhỉ?
Tống Ca Nhiên trở lại biệt thự.
Dì Trần từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy thiếu niên lãnh đạm vác cặp sách đi vào: “Thiếu gia, mừng cậu đã về, đồ ăn đã làm xong, cậu vào ăn cho nóng.”
Tống Ca Nhiên dừng một chút, sau đó cũng chào hỏi bà.
Dì Trần nhìn thiếu niên buông cặp sách, bà xoa tay lên tạp dề, muốn nói lại thôi, hơi cuống quýt.
Tống Ca Nhiên đứng dậy, nghiêng đầu nhìn qua: “Dì Trần, làm sao vậy?”
Dì Trần ngập ngừng nói: “Thiếu gia, ở quê của dì có chút việc, dì muốn về đó một thời gian.”
Tống Ca Nhiên rũ mắt, im lặng một chút, cậu mím môi, sau đó mở miệng: “Vâng, dì về đi.”
Dì Trần có chút không đành lòng mà nhìn thiếu niên: “Thiếu gia, có khả năng dì phải đi hơn một tháng. Cả tháng này cậu phải ở một mình, không có vấn đề gì chứ?”
Tống Ca Nhiên cởϊ áσ khoác đồng phục, ngữ khí bình lặng như cũ: “Con không sao hết.”
Cậu ta đã quen ở một mình.
Tống Ca Nhiên lên lầu, mở cửa phòng, nhìn căn phòng không có một bóng người, cậu ta đột nhiên dừng một chút, không biết vì sao lại nghĩ đến thiếu nữ đã gặp hôm nay.
Nghĩ đến tóc cô nhẹ nhàng đong đưa theo gió, gương mặt trắng nõn được ánh chiều tà rọi xuống càng thêm nhu hòa.
Đôi mắt cô sáng ngời, thuần khiết, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói ngọt ngào mềm mại, trịnh trọng đề nghị làm bạn với mình.
Khi đó dường như đã có thứ gì chạm vào đáy lòng cậu ta.
Ngứa ngứa tê tê.
Là cái gì vậy nhỉ…
Tống Ca Nhiên hơi hơi rũ mắt, vẻ mặt có phần hoảng hốt.