Lam Yến bước ra tiểu khu, tiếp nhận điện Trần Lâm, Trần Lâm hỏi: "Lam Yến, cậu có phải hay không muốn đến đây? Đúng lúc tới giúp tớ nhìn xem vật liệu."
Cô trả lời:"Biết rồi, tớ lập tức tới ngay."
Cô đưa cho Trần Lâm bản vẽ thiết kế, Trần Lâm phi thường hài lòng, gần như không có sửa chữa, hai ngày này đã tìm người tới lắp đặt thiết bị, gọi cô đến giám sát, hôm nay làm chống nước, Trần Lâm không yên lòng, nên để cho Lam Yến đi qua nhìn một chút.
Khi Lam Yến đến vừa đúng lúc sư phụ tại phòng vệ sinh đổ nước, cô đi tới cửa, nhìn vật liệu chống nước, không có vấn đề gì, nhưng vẫn là ở lâu một hồi, sư phụ nói với Trần Lâm: "Ngừng sử dụng trong hai ngày, nếu như không rò nước liền không có vấn đề gì."
Trần Lâm không hiểu, nhìn về phía Lam Yến, Lam Yến gật đầu: "Trước nghỉ ngơi hai ngày."
Nhóm sư phụ mang theo balo đi, Trần Lâm đứng tại cửa phòng vệ sinh, vào không được, bên trong thả một tầng tràn đầy nước, cô ấy hỏi: "Vậy là được sao?"
Lam Yến nói: "Uh, nếu như không rò rỉ nước, chính là được rồi."
"Hai ngày này chú ý trình độ mặt này, nếu như thấp liền làm lại." Lam Yến nói, Trần Lâm nghe được nghiêm túc, cô lấy tay đè lên bên cạnh, cuối cùng đứng dậy.
Lam Yến hỏi: "Cậu nói chỗ nào có vấn đề?"
"Cái này." Trần Lâm nói: "Cửa kéo nơi này, sư phụ nói dễ hư, muốn tớ đổi loại khác."
"Không cần." Lam Yến nói: "Tớ chọn cho cậu đều là rất đảm bảo."
Trần Lâm cũng không ngốc, hiểu được, cô ấy nga một tiếng: "Kia vẫn còn là cửa kéo, còn có nơi này có thể hay không tạo một không gian, tớ muốn để tủ giày."
Lam Yến đi qua, nhìn cô ấy chỉ vào cửa chỗ bên cạnh, nói: "Có thể, tớ sửa một ít bản vẽ là được."
Trần Lâm cười: "Cảm ơn cậu a Lam Yến."
Cô ấy nói xong nhìn xem Lam Yến: "Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt nơi đó phòng ở bắt đầu sửa lại sao?"
Bắt đầu a? Lam Yến cũng không biết, cô sau lại không có liên hệ qua Giang Tẩm Nguyệt, nghĩ tới hôm nay cùng Dư Hà đối thoại, cô hỏi Trần Lâm: " Mẹ của Giang Tẩm Nguyệt xảy ra chuyện gì?"
Trần Lâm nói: "Tai nạn xe cộ."
Cô ấy nhắc tới cái đề tài này biểu tình có chút nặng nề: "Người lái xe vừa mới trưởng thành, va phải người khác thì chết lặng, không biết nên gọi cảnh sát như thế nào, nhưng có người qua đường đã gọi cảnh sát. Gia đình thì không có tiền cũng không. Khoảng thời gian đó tháng nào cũng khó khăn như vậy, nhưng may mắn thay đã có Dư Hà..."
"Nhà người kia, cũng không có tiền sao?" Lam Yến nhìn về phía Trần Lâm: "Không có lấy được tiền bồi thường sao?"
"Tiền bồi thường?" Trần Lâm cười nhạo: "Đến bây giờ cũng không lấy được, kia người nhà đều đã già, xảy ra chuyện người một nhà không ai chịu phụ trách, con trai bị bắt đi rồi mới đến cầu Nguyệt Nguyệt, nhìn cũng chưa từng nhìn qua dì một cái, Nguyệt Nguyệt trực tiếp cùng bọn họ đi kiện cáo."
Lam Yến hỏi: "Là do Dư Hà hỗ trợ kiện cáo sao?"
"Là văn phòng luật sư của Dư Hà." Trần Lâm nói: "Sau đó tớ cũng không để ý, Nguyệt Nguyệt người này tính tình hiện tại lời gì đều không nói với chúng ta."
Lam Yến thần sắc ngưng lại.
Trần Lâm nhìn cô biểu tình nói: "Mà về việc này, tớbluôn cảm thấy có lỗi với Nguyệt Nguyệt, lúc ấy cô ấy muốn vậy tiền tớ nộp tiền viện phí, tớ khi đó ở nước ngoài, chuyển khoản không được, lại không thể nhanh chống trở về, chờ đến lúc tớ trở về cô ấy đã không cần nữa."
Nói đến đây chuyện, Trần Lâm cúi đầu: "Bất quá Dư Hà giúp không ít, mọi việc qua đi, hai người bọn họ liền bàn bạc chuyện kết hôn."
Lam Yến đôi mi thanh tú nhíu lại, một mặt trầm tư.
Cô vẫn là không biết đựơc rõ ràng, Giang Tẩm Nguyệt lấy số tiền đó từ đâu ra.
Cô hỏi Trần Lâm: "Cậu có thể hay không giúp tớ một việc?"
Trần Lâm gật đầu: "Cậu nói."
Một đoạn thời gian phiền phức đến Lam Yến như vậy, có thể giúp được cô khẳng định sẽ giúp, Lam Yến nói: "Có thể hay không giúp tớ nghe ngóng một chút, là ai giúp cô ấy kiện cáo, còn có mẹ của cô ấy là ở viện nào."
"Mẹ của cô ấy a." Trần Lâm nói: "Ở bệnh viện thành phố."
"Bất quá kiện cáo là ai giúp, tớ còn thực sự không rõ ràng, tớ sẽ giúp cậu hỏi một chút."
Lam Yến nói: "Cảm ơn."
Nói xong lại tiếp tục nói: "Có thể hay không đừng nói cho Giang Tẩm Nguyệt."
Trần Lâm kỳ quái: "Vì cái gì?" Sau đó cười: "Được, vậy tớ không hỏi nhiều."
Cô ấy đánh giá Lam Yến cũng là nghĩ giúp Giang Tẩm Nguyệt, đáp ứng, Lam Yến nói cảm ơn, cô xoay người xuống lầu, lái trở về xe, không có trực tiếp về nhà, mà là đi bệnh viện thành phố.
Đi đến cổng bệnh viện thành phố, cô không có lý do gì để đi vào, việc xảy ra nữa năm trước, sợ rằng ngay cả y tá cũng không thể nhớ r, cô không biết tại sao mình lại đến đây, cô chỉ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó...
Là Dư Hà cho tin tức, nhưng bị Giang Tẩm Nguyệt giấu giếm.
Là tại sao?.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Còn có, cô ấy lấy tiền từ đâu, mua nhà?
Lúc đầu còn tưởng rằng là tiền bồi thường, hiện tại cảm thấy không phải, nhưng Dư Hà còn nói cô ấy không nợ tiền Dư Hà, Lam Yến suy nghĩ hỗn loạn, cô án lấy ấn đường, nhìn trong bệnh viện người đi qua đi lại, hơn phân nửa đều là xem bệnh, chỉ có mấy tiểu y tá đi qua cửa.
Hoàng hôn buông xuống một vệt đỏ rực, ánh mắt cô dán chặt vào cánh cửa, trong nháy mắt, mọi ý tưởng của cô nảy ra, rồi đều bị bác bỏ.
Trời tối dần, cô nhìn xuống vô lăng, đạp ga, phóng xe đi.
Cô rời đi không bao lâu, Dư Hà xuất hiện ở cửa chính, trên tay mang theo một cái hộp cơm, màu đen, ba tầng, anh ta bước chân vững vàng, đi rất nhanh, cấp tốc hướng khu nội trú đi đến, có y tá tò mò, nhìn xem anh ta, hỏi y tá trưởng: "Tỷ, người đó có phải hay không tên gọi Dư Hà?"
Y tá trưởng mắt nhìn, nói: "Ừh."
Y tá nói: "Kỳ quái, anh ta thế nào thường xuyên đến khoa chúng ta a?"
Y tá trưởng nói: "Cái này có gì kỳ quái, anh ta cùng bác sĩ La là bạn học, lúc trước mẹ của đối tượng anh ta vẫn là bác sĩ La cấp cứu, không chỉ có anh ta, đối tượng anh ta cũng thường xuyên đến cảm ơn bác sĩ La."
Y tá gật đầu: "Vâng -- "
Cô ấy nói: "Tôi nói bọn họ thế nào thường xuyên tới đây như vậy chứ."
Dư Hà không để ý đến tin đồn phía ngoài, vẫn vào văn phòng, một nam nhân ngồi bên trong văn phòng, nhìn thấy Dư Hà đến nhíu mày: "Tại sao lại đến rồi? Không phải nói cho cậu đêm nay tăng ca sao?"
"Sợ cậu chết đói." Dư Hà mồm mép lúc mở lúc đóng, nói: "Nên đến đưa chút đồ ăn."
La Sinh Sinh nói: "Có thời gian như vậy, không bằng nói nhiều lời khuyên Nguyệt Nguyệt."
"Tôi có thể khuyên nổi cô ấy sao?" Dư Hà nói: "Cô ấy tính tình kiên cường, tám đầu con lừa đều kéo không trở lại, nếu tôi có thể khuyên nổi cô ấy, cô ấy đã sớm tiếp nhận trị liệu rồi."
Nói đến chỗ này chủ đề hai người trầm mặc.
Dư Hà hỏi: "Hiện tại tình trạng cô ấy thế nào?"
"Không ổn lắm." La Sinh Sinh nói: "Đầu tuần cho cô ấy đến làm kiểm tra, lây lan khá nhanh."
Dư Hà nhíu mày: "Cô ấy biết không?"
La Sinh Sinh nói: "Cô ấy biết, ngay từ đầu tôi đã nói rõ."
Bệnh này vốn là trị không tốt, nhưng dựa hóa chất trị liệu có thể chống đỡ một chút thời gian, hóa chất trị liệu phí tổn là không thấp, nhưng Giang Tẩm Nguyệt là hoàn toàn có thể gánh nổi, chỉ là cô ấy sau lại đi mua một cái phòng cưới.
Dư Hà nói: "Tôi hôm nay, hẹn Lam Yến gặp mặt."
La Sinh Sinh sắc mặt đột biến: "Cậu nói cho cô ấy sao?"
Dư Hà nói: "Không có."
Anh ta ngồi đối diện La Sinh Sinh. "Tôi muốn để Nguyệt Nguyệt nói sẽ tốt hơn, hoặc là để bản thân Lam Yến tự phát hiện."
La Sinh Sinh gật đầu: "Việc này cậu đừng nhúng vào, đừng để Nguyệt Nguyệt hận cậu."
"Hận thì hận thôi." Dư Hà cúi đầu, ngữ khí có chút trầm thấp: "Cô ấy có thể hận mấy ngày."
La Sinh Sinh muốn nói cái gì, mở miệng, lại nhắm lại, cuối cùng không nói gì, Dư Hà ở trước mặt anh ta cầm điện thoại cho Giang Tẩm Nguyệt gọi điện thoại, nói: "Hai ngày nữa cho cô phát bản vẽ."
Giang Tẩm Nguyệt nhíu mày: "Anh tìm người thiết kế?"
"Hoàn toàn dựa theo yêu cầu của ngươi thiết kế, giá cả khá đắt." Dư Hà nói: "Được rồi, cũng không cần cô trả lại, xem như quà cưới."
Giang Tẩm Nguyệt cười: "Tôi có cần cảm ơn anh không?"
Dư Hà buồn cười: "Vậy hẳn không thể, cô thực sự hảo hảo cảm ơn tôi."
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Hảo, cảm ơn Dư đại luật sư."
Dư Hà ai một tiếng đáp ứng: "Không khách khí không khách khí, cô ăn chưa?"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Còn không có, không đói bụng."
Dư Hà há hốc mồm, nói: "Có muốn hay không tôi cùng La Sinh Sinh đi bồi cô?"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Không cần, tôi đang ở phòng mới, làm xong về nhà ăn một chút."
Dư Hà nói: "Vậy được rồi, có việc gọi điện thoại cho tôi."
Giang Tẩm Nguyệt cúp điện thoại.
Dư Hà không nói tới một chữ Lam Yến sự tình, La Sinh Sinh nói: "Cậu a..."
Dư Hà nhìn xem anh ta, La Sinh Sinh ngập ngừng, cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Cách hai ngày, Giang Tẩm Nguyệt mới nhận được Dư Hà gửi tới bản vẽ, thật là dựa theo yêu cầu của cô ấy, thiết kế cảnh tượng, mỗi một chỗ đều phù hợp với ý cô ấy, Giang Tẩm Nguyệt thật hài lòng, cầm bản vẽ sẽ để cho sư phuj bắt đầu xây dựng, khởi công ngày đó Dư Hà cũng tới, hỏi cô ấy: "Hài lòng không?"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Rất tốt, cảm ơn nhiều."
Dư Hà nói: "Không cần." Anh ta vẫn là không có nhịn xuống: "Nguyệt Nguyệt, cô thật..."
"Dư Hà." Giang Tẩm Nguyệt đánh gãy lời của anh ta: "Phòng này trang hảo, nhất định nhìn rất đẹp."
Dư Hà buồn bực cười: "Ừh."
Điện thoại di động của anh ta reo lên, mắt nhìn Giang Tẩm Nguyệt nói: "Nhận cuộc gọi điện thoại."
Giang Tẩm Nguyệt gật đầu đi vào trong phòng, ngoài cửa Dư Hà nhận điện thoại, là Lam Yến, hỏi anh ta đối bản vẽ có muốn hay không thay đổi, Dư Hà nói: "Không được lắm, cho tôi làm lại một thêm một phần."
Lam Yến nhíu mày: "A?"
Dư Hà nói: "Một lần nữa thiết kế mới, bản vẽ của cô không quá tốt, tôi cũng theo giá mua."
Theo giá mua?
Là ý gì?
Khoe khoang nhiều tiền sao?
Lam Yến nói: "Không cần, Dư tiên sinh đã không hài lòng, đó chính là giấy thải, tôi cho anh lần nữa thiết kế."
Dư Hà nói: "Vậy liền phiền phức Lam tiểu thư."
Lam Yến cúp điện thoại, một mặt hơi hờn, cô mím môi, đưa điện thoại di động ném lên bàn, Lam Tề đi đến bên cạnh cô ấy. "Làm sao vậy, giữa trưa sao lại tức giận như vậy."
Lam Yến nói: "Không có việc gì."
Lam Tề hỏi cô: "Đúng rồi, cậu lần trước thiết kế phòng của luật sư kia, thế nào rồi?"
Lam Yến nói: "Làm lại một lần nữa bản thiết kế."
"Thật hay giả?" Lam Tề ngoài ý muốn: "Toàn bộ phải sửa lại?"
Đây thật là chuyện mới mẻ, thường ngày hộ khách đối Lam Yến thiết kế bản thảo đều thoả mãn chết rồi, cho nên mới liên tiếp tìm cô, Lam Yến mới tới đến không quá một tháng, doanh thu đã vọt tới phía trên nhất, lại còn có người không hài lòng.
Lam Tề nói: "Không có việc gì, người với người ý tứ không giống nhau."
Lam Yến biết Dư Hà đây là cố ý làm khó dễ, cô trong lòng kìm nén một cỗ khí, mang theo túi xách đứng người lên, sau lưng Lam Tề hỏi: "Cậu đi đâu a?"
"Đi ra ngoài một chút."
Lam Tề hỏi: "Vậy buổi tối liên hoan cậu..."
Lam Yến nói: "Tớ không đi, buổi tối sinh nhật Trần Lâm."
"ồh, tớ bận quá nên quên." Lúc đầu cuối tuần Lam Yến là nghỉ ngơi, ban đêm đi Trần Lâm tiệc sinh nhật, kết quả công ty tăng ca, Lam Tề đều quên hết, cô ấy nói: "Quà sinh nhật mua rồi chưa?"
Lam Yến nói: "Đã mua, bây giờ đi lấy."
Cô đặt vòng tay, GH kiểu mới nhất, kiểu dáng xinh đẹp, rất phù hợp ngày thường Trần Lâm mặc quần áo trang điểm, chỉ là Lam Yến không nghĩ rằng, khi bước vào lại gặp Giang Tẩm Nguyệt đầu tiên.