Lam Yến nhìn xem thứ ba bộ đơn đặt hàng, hỏi Lam Tề: "Đã ký khi nào vậy?"
"Buổi chiều." Lam Tề nói: "Một người bạn giới thiệu, cậu có biết Dư Hà không, còn trẻ, khó đối phó, anh ta đi làm ở văn phòng luật sư, cùng anh ta nói chuyện tớ có cảm giác bản thân nên cần cái bút ghi âm, một đồng tiền lợi nhuận cũng không dám kiếm thêm."
Lam Yến nhìn cô ấy: "Vậy cậu còn tiếp nhận sao?"
"Đây không phải do bạn bè giới thiệu sao?" Lam Tề nói: "Bất quá đi làm ở văn phòng luật sư, chính là mồm mép cực kỳ trơn chu."
Hóa ra Dư Hà làm việc ở một văn phòng luật sư.
Vậy theo lý mà nói, tính cách anh ta hẳn là rất nghiêm khắc.
Lam Yến nghĩ đến ngày đó mới gặp mặt anh ta, đối cô cười cười, nói: "Lam tiểu thư..."
Mặc dù sau đó anh ta nói là Giang Tẩm Nguyệt nói cho anh ta nghe, nhưng Lam Yến luôn cảm thấy đến Dư Hà là muốn nói gì, hoặc là từ danh xưng này, muốn nói cho cô một ít gì đó.
Lam Yến không chào đón cái tên này, vội vàng ghi vào liền không có lại sửa lại, chỉ là ngẫu nhiên ánh mắt lơ đãng đi qua, rơi vào Dư Hà trên tài liệu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhìn kỹ, anh ta muốn thiết kế không phải tầng mười, mà là tầng mười ba, phòng cưới chẳng lẽ không phải là cùng một sao? Mỗi người một phòng? Dư Hà trong nhà có tiền như vậy sao?
Lam Yến hỏi Lam Tề: "Dư Hà, người nhà anh ta làm nghề gì?"
"Cha của anh ta giống như là mở công ty, tớ không có hỏi cặn kẽ, điều kiện gia đình rất tốt" Lam Tề nhìn Lam Yến: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Lam Yến cúi đầu: "Không có gì."
Cô hỏi Lam Tề: "Có phương thức liên lạc không?"
"Dư Hà a?" Lam Tề nói: "Ở mặt sau."
Lam Yến lật đến mặt sau, nhìn thấy một chuỗi con số, cô hỏi Lam Tề: "Đã đi xem qua phòng chưa?"
Lam Tề nói: "Làm gì có thời gian, buổi chiều tớ mệt sắp chết, chạy đến mấy địa điểm, nói rồi ngày mai sẽ."
Lam Yến nói: "Một lát nữa tớ đi, đúng lúc muốn đi đến phòng Trần Lâm, tiện đường."
Lam Tề không nghi ngờ gì: "Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi!"
Lam Yến gật đầu, thu thập túi xách mang lên người, Lam Tề ở sau lưng cô ngồi ở trên ghế sofa, lười nhác động, Lam Yến xuống thang máy, chủ động cho Dư Hà gọi điện thoại, thanh âm rất tỉnh táo: "Dư tiên sinh sao? Anh tối nay có thời gian không? Tôi muốn đến xem một chút phòng của anh"
Dư Hà nói: "Có thời gian, tôi ở nơi này cô trực tiếp đến đây đi."
Lam Yến trầm mặc hai giây, nói: "Được."
Cô không biết Giang Tẩm Nguyệt có ở đó hay không, nhưng trực giác của cô nói rằng chắc là không có ở đó.
Trực giác của cô đúng, khi đến phòng, Giang Tẩm Nguyệt không có ở đó, chỉ có một mình Dư, Dư Hà đổi một bộ quần áo, áo phong trắng và quần jiean, giày thể thao trắng, dáng người cao ráo, nhìn càng gầy hơn, hòng của anh ta không cùng tòa nhà với phòng kia của Giang Tẩm Nguyệt, một người là ở tòa năm, một người là ở toà, tuy là cách nhau ba tòa, nhưng liền cách một cái vườn hoa, tầng lầu đối mặt nhau, Lam Yến xuống thang máy, nhìn thấy Dư Hà đứng ở cửa, thấy được cô ra khỏi cửa thang máy không có chút ngạt nhiên, rất tự nhiên nói: "Tới rồi."
Lam Yến gật đầu: "Anh có hai cái phòng?"
Dư Hà cười: "Đúng vậy a, cha mẹ tôi mua cho tôi một căn, nhưng Nguyệt Nguyệt sớm mua một căn, cũng không cần dùng tới, nên nghĩ tới mua ở đây."
Lam Yến nghe vậy nhìn về phía hắn: "Cô ấy tự mua sao?"
Dư Hà bất động thanh sắc: "Cô không biết sao?"
Tựa hồ, hẳn là cô nên biết.
Lam Yến nhìn vào mắt Dư Hà, dừng một chút nói: " tại sao phải biết."
Dư Hà cười một tiếng: "Cô không phải là bạn học của Nguyệt Nguyệt sao, nghe nói hai người quan hệ rất tốt, tôi nghĩ rằng cô sẽ biết."
Lam Yến không nói chuyện, thật sâu mắt nhìn anh ta, Dư Hà vẫn là vẻ mặt kia, đường nét thanh tú sạch sẽ, thể hiện tính cách chững chạc hơn lần đầu tiên gặp mặt, Lam Yến từ bên cạnh anh ta lướt qua, nghe được nhàn nhạt mùi hương, cô nghĩ nghĩ, là mùi hương của nước khử trùng.
Tựa như là mùi hương nước khử trùng trong bệnh viện.
Cô không có nói gì, mà chỉ hỏi: "Dự định sẽ trang trí phòng như thế nào"
Dư Hà nói: "Cô tiếp nhận?" Anh ta nói: "Không phải là Lam Tề sao?"
Lam Yến hỏi: "Anh chỉ định rồi sao? Chỉ định cũng có thể là cô ấy"
Dư Hà nói: "Vậy ngược lại cũng không có." Anh ta nhún vai: "Thật ra tôi không có vấn đề, ai thiết kế đều giống nhau."
Lam Yến đi vào, bộ phòng này cùng Giang Tẩm Nguyệt bộ kia không chênh lệch nhiều, kết cấu hơi có khác biệt, cô hỏi: "Có ý tưởng gì không?"
Dư Hà nói: "Nơi này tôi muốn thay đổi thành thư phòng, thư phòng lớn một chút, không muốn phòng ngủ phụ, trực tiếp phá bỏ thành một cái thư phòng lớn, phòng ngủ không cần sửa lại, phòng khách giữ lại cửa sổ sát có mặt kính sát đất, phòng bếp thêm cái bồn rửa."
Lam Yến nghe, cúi đầu ghi nhớ, hỏi: "Dư tiên sinh thường xuyên nấu ăn?"
Dư Hà nói: "Tôi không biết nấu ăn."
Lam Yến liếc anh ta một cái, cô nhớ kỹ, Giang Tẩm Nguyệt cũng không thích nấu ăn, mới quen vậy sẽ cô ấy thường xuyên nhắc tới: "Sau này tôi sẽ tìm một đầu bếp."
Bây giờ lại vì anh ta chính tay nấu ăn sao?
Lam Yến sắc mặt lãnh đạm, xát qua phòng bếp, đi đến nơi anh ta nói muốn làm thư phòng lớn bên trong, nhìn bức tường kia nói: "Bộ phận này không phá bỏ, là tường chịu lực."
Dư Hà hỏi: "Toàn bộ tường đều không động được sao?"
Lam Yến đi tới cửa, lại nhìn xem, nói: "Chỉ có thể đem bên này phá bỏ, cả mặt tường không được, chỗ này nửa bên phá bỏ, cũng có thể bố trí thành thư phòng lớn."
Dư Hà nghiêm nghị suy nghĩ một chút: "Vậy được, cứ quyết như vậy."
Nói xong ồ một tiếng: "Tôi còn cần hai cái bàn làm việc, để cho bên này đi." Ngón tay anh ta chỉ một cái phương hướng, nói: "Bên này cho chúng tôi một cái ghế, nửa còn lại sẽ làm phòng chiếu phim gia đình, không có vấn đề chứ?"
Lam Yến nghe lời anh nói, luôn cảm thấy như đang nhìn cuộc sống sau khi kết hôn của Giang Tẩm Nguyệt, cô càng cảm thấy đau lòng hơn, đầu ngón tay run lên, phải một lúc sau cô mới nói: "Không có vấn đề."
Dư Hà gật đầu: "Còn nữa, phong cách thiết kế chủ yếu đơn giản, chúng tôi không thích đồ vật quá phức tạp, nhất định phải có ba cái phòng tắm."
Lam Yến hỏi: "Ba cái?"
Dư Hà nói: "Đúng vậy, phòng ngủ chúng tôi một cái, thư phòng một cái, phòng khách một cái."
Anh ta nói xong cười nhạt: "Ban đêm chúng tôi khi đi ngủ, thật phiền toái nếu phải ra ngoài đi vệ sinh."
Chúng tôi đi ngủ.
Lam Yến cắn đầu lưỡi, điểm điểm mùi tanh chui vào trong cổ, cô cố nén, sắc mặt tái nhợt, Dư Hà còn đang hỏi: "Lam tiểu thư, ghi nhớ sao?"
Cô nén lại đau đớn, nói: "Ghi nhớ."
Dư Hà xát qua bên cạnh, vừa rồi mùi thuốc khử trùng còn thoang thoảng, giờ lại nồng nặc hơn một chút, Lam Yến gần như buồn nôn, cô hít sâu một hơi, đi theo Dư Hà, Dư Hà đem yêu cầu về trang trí trong nhà đều nói ra, gần như hai ba mươi điều, là khách hàng mà có yêu cầu nhiều nhất của Lam Yến, cô nghĩ, vẫn tốt là Lam Tề không đến, Lam Tề mà đến chắc chắn càng oán giận hơn: "Cái người này yêu cầu nhiều như vậy, sao lại không tự mình thiết kế."
Nhìn xem, đến lúc này rồi cô vẫn có thể đùa.
Lam Yến muốn cười, cuối cùng là không cười nổi, chỉ là tỉnh táo đứng tại bên cạnh Dư Hà, nghe lời cuối cùng anh ta muốn nói: "Tạm thời đã nhiều như vậy rồi, nếu như còn có yêu cầu khác, tôi sẽ liên hệ với Lam tiểu thư."
Anh ta đã thay đổi thái độ hòa nhã hơn so với lần gặp đầu tiên, chủ động trong cuộc giao dịch này, những câu nói khiến Lam Yến không thể phản bác được.
Suy cho cùng, người mà sống cùng với anh ta chính là Giang Tẩm Nguyệt.
Là lựa chọn của Giang Tẩm Nguyệt.
Nhưng tại sao lại như thế này?
Lam Yến buông xuống điện thoại đang ghi chép nói: "Tôi biết rồi, Dư tiên sinh có chuyện gì đều có thể liên hệ với tôi."
Dư Hà nói: "Tôi tiễn Lam tiểu thư xuống lầu"
Lam Yến nói: "Không cần."
Nàng từ chối nhã nhặn, nghĩ nghĩ, còn nói: "Bất quá Dư tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Dư Hà ổn định tinh thần nhìn xem cô, thanh tú thần sắc ẩn ở nhà trong bóng tối, anh ta nói: "Lam tiểu thư có vấn đề gì?"
Lam Yến cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cô ấy trước mặt anh, có nhắc tới tôi sao?"
Dư Hà nghe được câu hỏi này đồng tử co rúm lại, thần sắc có nháy mắt sửng sốt một chút, rất vi diệu biểu tình biến hóa, bị Lam Yến bắt được, cô nói: "Cho nên anh vừa vừa mới nói nhiều như vậy, thật ra chỉ là ở nói cho tôi biết, anh sắp cùng cô ấy kết hôn, muốn tôi tránh xa cô ấy một chút đúng không?"
Lam Yến nói: "Cô ấy cùng anh, có nhắc đến tôi."
Lần này dùng là khẳng định câu.
Dư Hà nhìn về phía Lam Yến, không biết thế nào liền nghĩ đến Giang Tẩm Nguyệt nói lời: "Cô ấy rất thông minh."
Mang theo ngữ khí cười: "Trước kia các bạn học đều rất hâm mộ cô ấy, cô đối học tập không có như vậy tích cực, luôn luôn rất tùy ý thái độ, nhưng thành tích của cô ấy rất tốt, tôi nhớ được có lần kiểm tra toán học, cuối cùng có một đề khó, toàn lớp đều không có người làm được, chỉ có cô ấy làm được, bởi vì cô ấy rất thông minh."
Dư Hà nghĩ, cô ấy thật rất thông minh.
Chỉ là lần này, không biết cô ấy có thể hay không đem đề bài làm được.
Lam Yến nhìn anh ta không nói lời nào, lại hỏi:" Cô ấy nói những gì về tôi?"
Dư Hà hoàn hồn, nói: "Cũng không có gì, nói một chút về chuyện học của hai người, cô ấy nói cô đã giúp cô ấy làm bài tập, người không tệ"
Lam Yến nhìn anh ta: "Chỉ có như vậy thôi sao?"
Dư Hà thần sắc tùy ý: "Chỉ là như vậy"
Lam Yến nói: "Vậy tại sao anh lại khẩn trương?"
Dư Hà cười một tiếng: "Tôi khẩn trương sao?"
Lam Yến nhìn ánh mắt của anh ta, mấy giây sau, Dư Hà quay mắt đi: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi về, nếu như Lam tiểu thư còn có câu hỏi gì, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi."
Dư Hà đi đến bên cạnh thang máy, đè nút ấn xuống, hỏi Lam Yến: "Lam tiểu thư, đi cùng không?"
Lam Yến đi ở bên cạnh anh ta, không còn đề mới hơn so với đề tài vừa rồi, mà là đổi một câu hỏi: "Nghe nói thời điểm dì bị bệnh, anh là người hỗ trợ sao?"
Dư Hà nói: "Tôi cũng không có giúp đỡ được gì."
Lam Yến cúi đầu: "Cô ấy, nợ tiền anh sao?"
Dư Hà bỗng nhiên mấy giây, tựa hồ minh bạch ý của Lam Yến, anh ta nói: "Không có, cô ấy không nợ ai tiền."
Thang máy đến.
Dư Hà bước ra đi trước, Lam Yến đi theo bên cạnh: "Vậy cô ấy..."
Người đi ở phía trước bước chân dừng lại, xoay người, nhìn về phía Lam Yến, ngắt lời cô: "Cô ấy cũng không nợ tôi ân tình, Lam tiểu thư, cô ấy không nợ bất kỳ ai."
Lam Yến bị câu nói này đả kích đến.
Cô nghĩ là, Giang Tẩm Nguyệt nợ anh ta ân tình, hoặc là nợ tiền anh ta, cho nên lựa chọn kết hôn.
Nguyên nhân không phải?
Cho nên thật ra chỉ là cô ấy muốn kết hôn sao?
Muốn cùng chàng trai trước mặt kết hôn sao?
Lam Yến luôn cảm thấy không phải thế này, nhưng Dư Hà không tiếp tục cho cô cơ hội để hỏi, chỉ là gật đầu một cái, rời đi, Lam Yến nhìn theo bóng lưng anh ta, luôn cảm thấy câu nói anh ta có thâm ý.
Cô ấy không nợ anh ta tiền, cũng không nợ ân tình anh ta.
Nguyệt Nguyệt đã sớm mua một căn phòng.
Cậu vay tiền sao?
Không phải, mua bằng đầy đủ tiền.
Vì vậy, cô ấy vừa tốt nghiệp, liền có đầy đủ tiền mua căn phòng này sao? Tiền mua nhà, là từ đâu mà có?