Lam Yến không biết làm thế nào mà cô lại trở về công ty, cô chết lặng như một người máy, lang thang trong thành phố xa lạ này, đi qua hai con phố, cô nhìn thấy một tòa văn phòng lao vào đó.
Lam Tề bối rối: "Gọi điện cho cậu, tại sao không có nhắc máy vậy?"
Lam Yến không có khí lực, cô trở lại văn phòng, Lam Tề đi theo, cô đóng cửa lại trước.
Bốn phía yên tĩnh, lời nói của Giang Tẩm Nguyệt vang vọng bên tai cô, khiến cho cảm giác khắc nghiệt hơn.
"Lam Yến, cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Lời nói nửa miệng này thực sự đã xuyên thủng lòng tự trọng của cô, Giang Tẩm Nguyệt biết cô đang nghĩ gì, cô chỉ đang nghỉ đến một phần của vạn khả năng.
Có lẽ Giang Tẩm Nguyệt có một bí mật khác đằng sau cuộc hôn nhân của cô ấy.
Không phải thực sự muốn kết hôn.
Cô thậm chí còn băn khoăn, có phải Giang Tẩm Nguyệt chờ đợi nhiều năm như vậy có phải tức giận hay không, cho nên mới như thế lựa chọn chọc tức cô, thật trẻ con và tự cho mình là tốt, khó trách Giang Tẩm Nguyệt lại nói cô ngu xuẩn.
Nhưng cô thực sự không ngờ rằng Giang Tẩm Nguyệt lại nhắc đến quá khứ một cách dễ dàng với giọng điệu bình tĩnh như vậy.
Lam Yến lảo đảo hai bước, dựa lưng vào khung cửa, đột nhiên mất đi sức lực, từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào đó, những cảm xúc mà cô kìm nén bấy lâu nay trong giờ phút này không chút kiêng kỵ mà phóng thích.
Nước mắt thấm ướt quần áo, dính vào da thịt, từ nóng đến lạnh, lần cuối cùng cô cảm thấy đau đến ngạt thở là khi ra nước ngoài và chia tay với Giang Tẩm Nguyệt, cũng nghĩ tới trở về lại giống như thế này đau lòng.
Cô nghiến răng cố gắng không phát ra âm thanh, nhưng cảm xúc căng thẳng của cô đã đến mức nguy kịch, càng kìm nén càng trào ra, nghẹn ngào không khí, ho mấy tiếng dữ dội rồi xấu hỗ bật khóc.
Lam Yến ngồi sập xuống đất, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Lam Tề muốn gõ cửa nhưng lại không dám, không biết chuyện gì đã xảy ra với cô nên ngồi ngoài cửa chờ đợi, cuối cùng cửa mở ra, Lam Yến đi ra với đôi mắt đỏ hoe đi ra, nhìn một cái sẽ biết là đã khóc.
Lam Tề kinh ngạc: "Cậu sao vậy?"
Cô ấy quen Lam Yến lâu như vậy, chưa bao giờ thấy cô khóc.
Lam Yến nói: "Không sao đâu, chỉ là ngã xuống một cái, rất đau."
Lam Tề biết cô nói dối, cũng không dám hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu: "Vậy cậu có muốn về nhà nghỉ ngơi hai ngày không?"
Lam Yến nhìn cô, đột nhiên không muốn nhịn nữa, nói: "Vậy tớ về trước."
Lam Tề nói: "Sau giờ làm việc tớ sẽ tới gặp cậu."
Lam Yến không nói gì, có lẽ vì không nghe thấy.
Cô không lái xe, liền đi bộ về, đi được nửa giờ, cô hồi tưởng quá khứ cùng với Giang Tẩm Nguyệt, ba năm hồi ức, nửa canh giờ, cô gần như nghĩ tới chuyện đó, cuối cùng là Giang Tẩm Nguyệt nói câu: "Vậy thì có liên quan gì? Chỉ cần là anh ấy mua, tôi đều thích."
Lam Yến có chút bối rối, chẳng lẽ cô ây thực sự thích người đàn ông đó đến mức, mới như thế chìu chuộng sao?
Từ việc không muốn có con, đến khẩu vị của cô ấy.
Tựa hồ đúng như Giang Tẩm Nguyệt đã nói, người bị mắc kẹt trong quá khứ chính là cô.
Lam Yến trở về nhà, nằm trên ghế sofa, cầm lấy một chiếc gối tựa vào đó.
Cô ở đó cả buổi chiều, Lam Tề tan làm đến gõ cửa, lúc này cô mới lấy lại được chút sức lực, Lam Tề mang theo rượu đi vào hỏi cô: "Có muốn uống một chút hay?"
Lam Yến không thích uống rượu, cô luôn nhớ rằng Giang Tẩm Nguyệt trước đây rất ghét mùi thuốc lá và rượu.
Nghĩ tới đây, cô mỉm cười, chợt hiểu ra ý tứ của Giang Cẩm Nguyệt khi nói 'Anh ấy mua tôi đều thích', cô nói: "Vào trong đi."
Lam Tề bước vào.
Đây là căn nhà mà Lam Yến thuê, cô ấy thuê và xách túi dọn vào ở, Lam Tề ở đối diện, được chủ nhà trang trí, các căn hộ có diện tích và cách trang trí tương tự nhau, nhưng Lam Yến lại thích trang trí thêm trong nhà. Vì thế thêm vào vài món đồ nhỏ, Lam Tề ngồi trên sô pha với rượu trên bàn, quay lại nhìn Lam Yến: "Có chuyện gì đã xảy ra với cậu ngày hôm nay?"
Lam Yến nói: "Gặp một người quen."
Lam Tề kinh ngạc: "Người quen? Người quen nào? Chẳng lẽ là mối tình đầu của cậu?
Chỉ là một câu tùy ý, Lam Yến trầm mặc, Lam Tề nói: "Thật hay giả?"
Cô biết Lam Yến có một cô gái mà cô thích nhiều năm, trước kia đi học có người thổ lộ, cô liền: "Tôi có bạn gái."
Nhưng cô đã không gặp bạn gái mình trong bốn năm đại học, thậm chí còn không liên lạc với cô ấy, vì vậy Lam Tề từng nghĩ rằng đây chỉ là sự từ chối của cô, tại sao cô lại có bạn gái, Lam Yến thích con gái.
Không nghĩ tới, thật đúng là có.
Lam Tề nói: "Chẳng lẽ là Trần Lâm?"
Lam Yến liếc nhìn cô: "Đương nhiên là không phải."
Lam Tề thở ra một hơi, mở bia đưa cho cô, Lam Yến cau mày nhìn mùi hăng nồng, sau đó nghĩ đến tư thế hút thuốc quen thuộc của Giang Tẩm Nguyệt, cô cầm cốc lên uống một ngụm.
Và bị sặc.
Lam Tề nhìn cô nói: "Chậm một chút."
Cô tựa hồ không nghe thấy, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, nuốt không nổi, ngậm ở đầu lưỡi, nước mắt lại trào ra, Lam Yến lấy ra một mảnh khăn giấy, lau khóe mắt, cuối cùng nhấp một ngụm rượu, nuốt xuống.
Lam Tề hỏi: "Vậy cậu..."
Lam Yến nói: "Cô ấy sắp kết hôn."
Lời nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề: "Bảo tớ hỗ thiết kế phòng cưới."
Lam Tề sửng sốt: "Cái gì?"
Sau đó cô ngạc nhiên: "Điều này không phải thật là quá đáng sao?"
Thật là quá đáng, nhưng cô không thể phân biệt được trong lúc này điều nào quá đáng hơn, đó là Giang Tẩm Nguyệt yêu người khác, cô sắp kết hôn, hoặc là cô ấy nhờ chính mình giúp thiết kế phòng tân hôn.
Nhưng từ góc độ của Giang Tẩm Nguyệt, mọi thứ đều rất hợp lý.
Cô ấy chỉ muốn nói với mình qua sự việc này rằng cô ấy đã có một cuộc sống mới, và mời gọi mình chứng kiến
sự ngọt ngào của cô ấy.
Lam Yến lại nhấp một ngụm bia, lần này êm dịu hơn rất nhiều, không tệ như ngụm đầu tiên, Lam Tề thấy vậy hỏi: "Cậu nghĩ như thế nào."
Cô ấy là người tương đối thân thiết với Lam Yến, biết cô thích người bạn gái này đến mức nào, mặc dù cô ấy luôn nghĩ rằng đó là một lời nói vòng vo nhưng mỗi lần Lam Yến nói về bạn gái của mình đều cảm thấy hạnh phúc.
Cô ấy luôn cảm thấy Lam Yến diễn xuất rất tốt.
Thực ra đó là những cảm xúc chân thật.
Chắc hẳn là rất khó khăn phải không?
Lam Tề muốn vỗ vai Lam Yến, nhưng cô giơ tay vỗ không được, nói: "Uỷ thác này của cậu không nhận nữa."
Trong lòng Lam Yến mơ hồ, gật đầu: "Ừ."
Lam Tề nói: "Nghĩ ngơi thêm vài ngày sau đó hãy đi làm?"
Lam Yên nói: "Được."
Cô ấy thực sự đã nghỉ ngơi, mặc dù cảm thấy có lõi với Lam Tề một, nhưng trạng thái này của cô nếu đi làm cũng sẽ có lỗi khi hỗ trọ cho khách, cô ở nhà nghỉ ngơi hơn một tuần, vẽ bản thảo thiết kế cho một số khoản khách hàng, Trần Lâm không biết về chuyện của cô cùng Giang Tẩm Nguyệt, nên thỉnh thoảng sẽ nhắc đến Giang Tẩm Nguyệt.
Cô nhịn không được hỏi: "Cô ấy và Dư Hà gặp nhau như thế nào?"
"Dư Hà." Trần Lâm lẩm bẩm: "Lúc mẹ cô ấy nhập viện, Dư Hà luôn hỗ trợ trước sau. Lúc đó tớ đang đi công tác ở nước ngoài, khi trở về thì dì đã qua đời, chính là Dư Hà đã giúp cô ấy tổ chức tang lễ."
"Tớ đánh giá được Dư Hà là một người tốt, Dư Hà cũng khá đẹp trai."
Công bằng mà nói, điều kiện bên ngoài của Dư Hà cũng không tệ, nhưng Lam Yến lại cảm thấy anh ta chướng mắt, nghe đến tên theo bản năng có chút bài xích, nhưng khi giai đoạn dì qua đời, Dư Hà lại là người đi cùng Giang Tẩm Nguyệt.
Cô không có chỗ để nói thêm.
Trần Lâm nói thêm: "Dư Hà cũng rất tốt với cô ấy. Một lần khi xe của chúng tôi bị hỏng khi đang đi chơi, anh ấy đã lao tới đón Nguyệt Nguyệt trong một cơn mưa lớn."
Phải không?
Lam Yến phát hiện mình có bệnh, hiển nhiên không muốn nghe bất cứ điều gì về Giang Tẩm Nguyệt, nhưng lại không nhịn được hỏi.
Đang cố gắng muốn nghe điều gì đó, thực ra mối quan hệ của họ không tốt lắm, đều đang lừa dối chính mình.
Sau đó hai người họ đã trò chuyện về việc đi học.
"Chúng tôi vẫn rất ngạc nhiên khi cậu rời đi mà không tham gia kỳ thi vào thời điểm đó."
Trong trường có tin đồn cô bị đuổi khỏi trường và có một số quan hệ không rõ ràng với một số lưu manh, họ còn nói rằng cô chắc chắn đã bỏ trốn cùng bọn lưu manh đó, Trần Lâm cười: "Nguyệt Nguyệt rất tức giận, lúc trường mở cuộc họp lớn, cô ấy liền chạy tới, lên bục giảng nói là cậu chuyển trường."
Sau đó, cô ấy đã bị phạt vì chuyện này.
Tim Lam Yến thắt lại, hai mắt nóng bừng, giọng khàn khàn: "Thật sao?"
"Đúng như vậy." Trần Lâm mỉm cười: "Cho nên cậu phải đối xử tốt với Nguyệt Nguyệt, lúc ở trường cô ấy đã rất tốt với cậu, khi thiết kế cho cô ấy, cậu phải cẩn thận hơn."
Dù biết cô đang cố gắng khơi ra câu nói này nhưng chuyện trước đó vẫn khiến Lam Yến đau lòng rất lâu.
Lúc đó Giang Cẩm Nguyệt vẫn còn thích cô.
Lam Yến hỏi: "Cô ấy sau này, như thế nào lại học máy tính?"
"Còn không phải là do dì sao." Trần Lâm nói: "Lúc đó cô ấy muốn đi Nam Đại, bị dì ngăn cấm, buộc phải thay đổi lựa chọn."
Lam Yến khó hiểu: "Tại sao lại thay đổi lựa chọn của mình?"
Trần Lâm nói: "Tôi cũng không rõ, cô ấy không nói, trong khoảng thời gian đó tâm trạng cô ấy không tốt, luôn luôn ở nhà một mình buồn bực, ai hẹn cũng không chịu đi ra ngoài, sau đó khi cô ấy vào đại học chúng tôi mới liên lạc lại với nhau."
Lam Yến cụp mắt xuống, dựa vào ghế sô pha, nghe thấy Trần Lâm lẩm bẩm, cuối cùng nói: "Nhân tiện, tuần này sinh nhật tớ nên mời mấy bạn học cấp ba, bọn họ rất ngạc nhiên khi biết cậu hiện tại là nhà thiết kế, cậu có thể hay không đến tham dự á?"
Lam Yến sửng sốt: "Tớ?"
"Phải." Trần Lâm mỉm cười vui vẻ, trong khoảng thời gian này cô ấy và Lam Yến thường xuyên liên lạc qua điện thoại vì những bản thảo thiết kế, cũng là bạn học cấp ba nên chủ đề không thể không lan truyền. Mặc dù đó là Trần Lâm đang nói, nhưng Lam cũng xác thật nghe được không ít tin tức.
Cô ấy nói: "Là ngày nào?"
Trần Lâm nói: "Cuối tuần này, tớ nghe Lam Tề nói các cậu cuối tuần được nghỉ, đúng lúc đến chơi."
Lam Yến không tìm được lý do để từ chối nên nói: "Biết rồi."
Trần Lâm cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi, lát nữa sẽ kéo cậu vào nhóm nhỏ."
Lam Yến còn chưa kịp trả lời, Trần Lâm đã cúp điện thoại, cô đặt điện thoại xuống, màn hình đen bíp hai tiếng rồi rung lên, cô mở ra xem tin tức mình bị kéo vào nhóm trò chuyện.
Trong nhóm có sáu bảy người, cô liếc nhìn có thể nhìn thấy ảnh đại diện của Giang Tẩm Nguyệt.
Kể từ ngày hôm đó, cô ấy không gửi tin nhắn nào cho Giang Tẩm Nguyệt, cũng không làm gì về hủy thác, không biết bây giờ cô ấy đã tìm được nhà thiết kế chưa.
Trần Lâm: Bạn học cũ @Lam Yến.
【 Lam Yến?Trở về Trung Quốc khi nào? 】
[Thật là Lam Yến không? Đã nhiều năm không gặp nhau. 】
【Hoan nghênh, hoan nghênh! 】
Cô cúi đầu định gõ chữ thì nhìn thấy Giang Cẩm Nguyệt cũng gửi lại hai chữ sau tin nhắn này: [Hoan nghênh. 】
Chỉ là tin nhắn đó, cô đã nghĩ tới vẻ mặt bình tĩnh cùng đôi mày lãnh đạm của Giang Cẩm Nguyệt, Lam Yến đột nhiên lực khí toàn thân như bị rút hết, không còn sức lực để gõ chữ, cô trả lời: [Cảm ơn. 】
Hai Chữ.
Cô không biết mình muốn trả lời ai.
#Tác giả có lời muốn nói:
Đọc xong bình luận của các bạn sẽ thấy vui đấy!