Khi Giang Tẩm Nguyệt quay lại sảnh, Lam Yến đang ngồi ở trên ghế sofa, vừa mới kia mấy cô bé đã không có ở đây, đi ra ngoài ăn bánh ngọt, Lam Yến đưa lưng về phía cô ngồi, thân hình mảnh mai, so vừa gặp mặt, gầy hơn một chút.
Cô nhớ kỹ trước kia Lam Yến tức giận thời điểm sẽ đưa lưng về phía mình, khi đó rất ngây thơ, cùng ai nói chuyện, nói hơn hai câu đều có thể ăn dấm nửa ngày, cái gì thông cảm lý giải, hoàn toàn không hiểu, chỉ biết phụng phịu, sau đó tìm Lam Yến cãi nhau, không giải thích được cãi nhau, Lam Yến thường xuyên không hiểu ra sao, có mấy lần đem cô ấy nháo nóng nảy, cô ấy liền quay lưng lại, cũng không có vui.
Lam Yến không vui chính là xụ mặt, không nói một tiếng, mặc cô biết lỗi rồi ngoan ngoãn đi sang ngồi, Lam Yến đầu cong lên.
"Đừng tức giận có được không," Cô biết bắt lấy lỗ tai: "Tôi sai rồi."
Cố ý nhăn mặt đùa cô ấy vui vẻ.
Lam Yến mỗi lần đều có thể bị cô chọc cười, bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Là cậu đừng tức giận, tôi cùng bọn họ chỉ nói về sự tình công việc thôi."
"Ồh." Cô nói: "Thế nhưng là bọn họ đều viết thư tình cho cậu."
Lam Yến há hốc mồm, một trận quen thuộc cãi nhau bầu không khí lại tràn ngập ra, cô ấy sẽ kịp thời ngừng lại: "Hảo, tôi không nói."
Đánh giá là không nhìn nổi cô thế này, Lam Yến sẽ chủ động vươn tay, nói: "Ôm một chút."
Sự an ủi của cô ấy đơn giản như vậy, chỉ là ôm một chút, nhưng nhớ nhiều năm như vậy.
Giang Tẩm Nguyệt đứng ở sau lưng cô ấy, bưng cái ly, lòng bàn tay dán ly giấy biên giới, nhiệt độ nước lướt qua ly giấy truyền lại đến lòng bàn tay, ấm áp, trong sảnh bài hát khúc kết, Lam Yến thân mình động một chút, tựa hồ là bài hát, lại vang lên quen thuộc tiếng âm nhạc.
Tiếng âm nhạc cũng không lớn, lại là sảnh, cùng sau lưng ồn ào là không giống không khí, Giang Tẩm Nguyệt nhìn lên trước mặt Lam Yến, có nháy mắt cảm thấy, Lam Yến còn tại năm năm trước.
Cô còn chờ ở năm năm trước, tức giận, đưa lưng về phía mình.
Chỉ cần cô đi qua gọi: "Lam Yến."
Lam Yến liền sẽ quay đầu nhìn cô cười, đưa tay nói: "Ôm một chút."
Giang Tẩm Nguyệt trong cổ khô khốc, thân thể đau có chút không chịu đựng nổi, cô vội vàng chọn một vị trí ngồi xuống, dư quang bên trong, là hình ảnh Lam Yến đưa lưng về phía cô.
Ngồi một cái chính là sẽ ngồi đến tận buổi chiều.
Trong sảnh cũng phát cả một buổi chiều, đều là bài hát đó.
Những nữ hài tử kia không biết là có niềm vui thú, vẫn là xuống lầu, Giang Tẩm Nguyệt không có nhìn thấy bọn họ trở lại, sảnh ám, Lam Yến tắt đèn, người đều ở trong là nhạc nền, cũng không có đi vào, cho đến Trần Lâm đến tìm cô: "Cậu ở nơi này, Lam Yến đâu?"
Cô nói: "Bên trong."
Trần Lâm nói: "Tớ đi tìm cô ấy, chị họ tớ nói nghĩ trang trí, tớ hỏi một chút ý kiến Lam Yến."
Cô ấy đi vào sảnh, không bao lâu âm nhạc ngừng, vang lên tiếng nói chuyện, Lam Yến thanh âm có chút thấp, Giang Tẩm Nguyệt đứng tại cách đó không xa nhìn khóe mắt cô ấy có một vệt hồng.
Giống như là khóc qua.
Tâm cô càng đau thêm một chút.
Giang Tẩm Nguyệt khó chịu muốn ói, cô cũng thật không nín được, vọt tới trong phòng vệ sinh, ào ào phun ra, Lam Yến trước kia cũng ở trước mặt cô khóc qua, khi đó hai người mới quen hơn nửa năm, cô tổ chức sinh nhật chúc mừng Lam Yến, Lam Yến lúc ấy còn cười, sau lại nằm ngủ chung thời điểm cô buồn bực chăn mền, cô hỏi làm sao vậy, Lam Yến nói: "Tôi nhớ bà của tôi."
Đuôi mắt đỏ bừng, nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở.
Từ khi cô ấy còn nhỏ bà cô ấy đã chăm sóc, đối với cô ấy ý nghĩa rất không giống nhau, ngày bình thường Lam Yến có chút lạnh nhạt, mọi thứ đều tỏ ra bộ dạng không thèm để ý, nhưng mỗi khi chuyển đến đề tài của bà cô ấy luôn sẽ trầm mặt.
Nhưng cô không nghĩ tới Lam Yến sẽ khóc, có chút luống cuống.
Lam Yến nói: "Trước kia khi sinh nhật tôi, bà sẽ nấu cho tôi mì trường thọ."
Đại khái có một số việc, lúc ấy cảm thấy bình thường, sau đó càng nghĩ càng khó chịu.
Thí dụ như cô hiện tại, nghĩ đến lúc bộ dạng trước kia khi Lam Yến khóc, như cũ đau lòng nhịn không được, Giang Tẩm Nguyệt tựa ở ven bồn cầu, cô nhấn bơm nước, cả người tựa ở vách ngăn thượng, nghe bên ngoài giày cao gót tiếng bước chân đá lẹt xẹt, cô không có hoàn hồn.
Nghe được tên quen thuộc.
"Lam Yến cũng đến rồi?"
"Vừa mới cái kia chính là Lam Yến a? Aiya, cô ấy vẫn là xinh đẹp như vậy, nghe nói vẫn chưa có đối tượng."
"Không có đối tượng đương nhiên biết cách ăn mặc, đây nếu là kết hôn liền không qua như thế này cuộc sống tươi đẹp như vậy."
Giang Tẩm Nguyệt dựa vách ngăn thật lâu, bên ngoài an tĩnh mới ra ngoài, cô không có trở về sảnh chính, mà là cho Trần Lâm gọi điện thoại: "Thân thể tớ không quá thoải mái, muốn trước trở về."
Trần Lâm biết cô gần nhất có chút bị cảm, lập tức nói: "Không có sao chứ? Có muốn hay không tớ đến đưa cậu về."
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu trước bận việc, thật là ngại, hôm nào tớ mời cậu ăn cơm bù lại."
"Được rồi, hai chúng ta vẫn còn khách sáo sao, cậu nói như vậy liền xem tớ là người ngoài sao" Trần Lâm giận nói: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt, không được thì hãy để Dư Hà đưa cậu đi bệnh viện nhìn xem, gần đây cậu bệnh cảm vẫn chưa đến bệnh viện, liền chuẩn bị kết hôn rồi, một chút cũng không biết chăm sóc bản thân."
Giang Tẩm Nguyệt cười: "Được, sinh nhật vui vẻ."
Trần Lâm nói: "Cảm ơn."
Giang Tẩm Nguyệt cúp điện thoại, cô trực tiếp xuống lầu, gió đêm chầm chậm, thổi vào người, lại có chút ý lạnh, cô đi xuống lầu đi hướng sân ga, ngay tại khách sạn phía bên phải, cũng không xa, đi qua có tiểu thương ngay tại bán bánh rán, nghe mùi vị cô vừa mới còn không có muốn ăn, hiện tại có chút bị mùi thơm câu lên, rất muốn ăn, cô đi qua mua một cái.
Năm đồng một phần, tăng thêm cái dăm bông.
Cái này cô trước kia thường xuyên ăn, buổi sáng không muốn ăn cháo, sẽ cùng Lam Yến một người mua một phần, hoặc là hai người mua một phần sáu đồng, một người một nửa, thời điểm đó sáu đồng, so hiện tại nhiều hơn một chút.
"Tiểu cô nương, bánh đã xong." Mang theo phương ngôn lời nói vang lên, Giang Tẩm Nguyệt ngẩng đầu, từ trên tay cô nhận bánh, nói: "Cảm ơn."
Thanh âm ôn hòa, cô cúi đầu xuống, ngồi ở trên ghế dài phía sân ga, vừa mới rõ ràng rất đói, nhưng bây giờ lại không muốn ăn, chỉ là nhìn xem mua được bánh, còn rất nóng, bốc hơi, khi mùa đông hai người thường xuyên không ăn sẽ cất ở trong túi có thể sưởi ấm tay, đến cửa trường học mới vừa đi vừa từ từ ăn, cô ăn nhanh, mỗi lần ăn xong nhìn Lam Yến, sau khi Lam Yến có kinh nghiệm, đem bản thân chia hai phần, mỗi lần cô ăn xong bản thân kia cả bộ, Lam Yến liền đem bản thân hai phần phân một nửa cho cô.
Cô sẽ phàn nàn: "Cậu thế này sẽ đem tôi nuôi cho mập."
"Mập tốt." Lam Yến nhỏ giọng thầm thì: "Mập cũng đẹp mắt."
Cô bị dỗ đến rất vui vẻ.
Cô sẽ hỏi Lam Yến: "Vậy nếu như tôi rất mập rất mập, làm sao bây giờ a, tôi lại không muốn giảm cân."
"Không cần giảm cân a." Lam Yến nói: "Nếu như cậu rất mập rất mập, vậy tôi cũng sẽ liền tăng cân, muốn hai chúng ta sẽ cùng giống nhau bộ dáng."
Cô cười không ngậm mồm vào được: "Không cho phép gạt tôi nha."
Lam Yến nói: "Sẽ không."
Khi đó nhiều ấu trĩ, một câu có thể lật qua lật lại nói rất nhiều lần, nhưng chính là ngây thơ như vậy, lắp đầy toàn bộ thanh xuân của cô.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn là muốn may mắn được Lam Yến ghé qua thế giới của cô, để cô ở thời khắc cuối đời có thể cảm thấy, có thể đã sống qua một khoảng thời gian thật đẹp.
Giang Tẩm Nguyệt cúi đầu xuống chậm rãi ăn bánh, ăn nước mắt tràn đầy hốc mắt.
Bên cạnh một cái tiểu cô nương nhịn không được cho giấy lau, hỏi cô: " Cô bị làm sao vậy?"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cay quá rồi, cảm ơn a."
Tiểu cô nương cười một tiếng: "Không có việc gì, không thể ăn cay lần sau nhớ bỏ ít một chút"
Cô cười: "Uh, được."
Nhưng bánh căn bản không bỏ ớt, cô hiện tại ăn không được, Giang Tẩm Nguyệt ăn rồi một phần, xe cũng đến, cô lên xe, đuôi xe đèn đỏ tươi, lung la lung lay rời đi.
Lam Yến phát hiện Giang Tẩm Nguyệt không có ở đây, cô từ sảnh ra trước còn chứng kiến cô ây, nhưng sau một lúc lại không thấy nữa, sửng số một hồi vì không tìm được người, cô còn đi lầu một nhìn một chút, cũng không ai, cuối cùng là nhịn không được, đi hỏi Trần Lâm.
Trần Lâm nói: "Nguyệt Nguyệt a, đi về trước, thân thể nàng không thoải mái nên đã đi về trước."
Lam Yến lo lắng: "Thân thể không thoải mái?"
"Bị cảm." Trần Lâm nói: "Đoán chừng là mấy ngày nay thời tiết không bình thường."
Bị cảm.
Lam Yến nghĩ đến Giang Tẩm Nguyệt mới vừa vào đến liền nói mình bị cảm uống thuốc, cô gật đầu, Trần Lâm nói: "Mọi người sẽ ngồi bàn này, bàn này đều là bạn học cũ, chúng ta ôn chuyện một chút."
Lam Yến nói: "Được"
Cô sau khi ngồi xuống, bên cạnh rất nhanh liền có người ngồi xuống, có ít người chỉ nhớ mang máng cái tên, cùng mặt đều không khớp, có chút miễn cưỡng có thể nhận ra, cô ngồi trong đám người, tư tưởng không tập trung ăn bữa cơm tối này.
Thật vất vả đến kết thúc, cô theo tiền quà, lại bị Trần Lâm từ chối: "Hôm nay không thu a, ai cho tớ, tớ sẽ đưa lại gấp đôi, chúng ta nói hảo hôm nay chính là tới chơi, trước hôn nhân cái cuối cùng sinh nhật, không cho phép để tớ không vui."
Lam Yến thu hồi hồng bao, đám người hi hi ha ha nháo, Trần Lâm hỏi Lam Yến: "Một hồi có chuyện gì sao? Không có việc gì chúng ta cùng đi hát Karaoke."
Bên cạnh có người ồn ào, mấy nam nhân ánh mắt rơi trên người cô, trong ánh mắt hi vọng hết sức rõ ràng.
Lam Yến nói: "Tớ không đi được, mọi người đi thôi, tớ trở về cho cậu chị họ vẽ bản vẽ thiết kế."
Trần Lâm nghe xong cũng không hảo lại lưu người, nói: "Được thôi, vậy tớ kết hôn nhớ tới a."
Lam Yến gật đầu: "Được, tớ biết rồi."
Trần Lâm so với trước kia, càng từ trước đến nay thục, càng thoải mái, đại khái đây cũng là bạn cô ấy có thể nhiều như vậy nguyên nhân.
Lam Yến rời khách sạn trước trong xe ngồi nửa giờ, nghĩ đến cơm tối hôm nay, đột nhiên cảm thấy, mỗi người đều đang thay đổi, chỉ là cpo trước đó tận lực không thèm nghĩ vấn đề này nữa.
Cho nên Giang Tẩm Nguyệt cũng sẽ thay đổi, là rất bình thường.
Không bình thường người, là cô.
Lam Yến thở dài một hơi thở, cười cười, quay kính xe xuống, không khí ngột ngạt, cô tâm tình cũng rất nặng nề ngột ngạt, mắt nhìn thời gian còn sớm, lái xe quay lại hướng tiệm trang sức lúc buổi chiều.
Nhân viên cửa hàng còn nhận biết cô, đến đón tiếp cô, mang trên mặt cười: "Lam tiểu thư, muốn mua chút gì?"
Lam Yến đi vào, nói: "Tôi xem một chút."
Cô đi đến lúc trước Giang Tẩm Nguyệt chỗ đứng, cúi đầu nhìn, trước đó cô thử đeo chiếc nhẫn kia không còn, Lam Yến hỏi: "Chiếc nhẫn đã bán rồi sao?"
Nhân viên cửa hàng đối cô còn nhớ, cũng nhớ kỹ chiếc nhẫn kia, nói: "Ban đêm vừa bán." Nhân viên nhìn về phía Lam Yến: "Chính là đi cùng cô, Giang tiểu thư mua."
Lam Yến ngơ ngẩn: "Giang Tẩm Nguyệt?"
Cô mua mình mang qua chiếc nhẫn làm gì? Lam Yến không nghĩ suy nghĩ nhiều, sau khi trùng phùng cô kinh lịch lần lượt đả kích, đã không dám có nhiều một chút hi vọng xa vời, nhưng, Giang Tẩm Nguyệt mua cô chiếc nhẫn mà cô đã đeo qua.
Lam Yến vẫn là không nhịn được xác nhận: "Cô ấy có thử mang sao?"
Nhân viên cửa hàng suy nghĩ một chút: "Không có."
Lam Yến trái tim thẳng thắn nhảy lên, biết rõ không nên, nhưng cô khống chế không nổi.
Đi ra điếm thời khắc đó, cô gọi điện cho Giang Tẩm Nguyệt.
Giang Tẩm Nguyệt ngồi ở trước cửa sổ, cầm chiếc nhẫn kia, nghe tới Lam Yến hỏi: "Có thể gặp một lần không?"