Trong phòng tư vấn, Ninh Phi Du đã làm một vài thí nghiệm với Bộ Chước Hoa, nhưng vẫn không khiến anh có bất kỳ phản ứng nào.
Cô cẩn thận quan sát Bộ Chước Hoa khoảng mười phút, rồi mới mở miệng nói với Nghiễm Ly, trông có vẻ bình tĩnh nhưng sự lo lắng và căng thẳng trong mắt hắn không thể giấu được:
"Không phải là rối loạn căng thẳng sau chấn thương."
"Sao cơ?" Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Nghiễm Ly bỗng sáng lên.
Ninh Phi Du liếc nhìn Nghiễm Ly một cái, rồi quay lại bàn làm việc của mình và ngồi xuống.
Nghiễm Ly kéo Bộ Chước Hoa ngồi lên ghế sofa không xa, để đầu của Bộ Chước Hoa dựa vào vai mình. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, hắn mới quay đầu nhìn Ninh Phi Du.
Ninh Phi Du không có bất kỳ phản ứng phản đối nào trước hành động đó.
Thấy Nghiễm Ly đã sắp xếp xong, cô mới đùa:
"Tôi cứ nghĩ người như Tổng giám đốc Nghiễm sẽ không bao giờ yêu ai."
Việc cô trở thành một nhà tâm lý học quốc tế không phải là hư danh. Từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Nghiễm Ly và cách hắn đối xử với Bộ Chước Hoa, cô đã tò mò rằng, làm sao một người như hắn lại có thể yêu.
Không, phải nói là hắn đang cố gắng học cách yêu người trước mặt này.
Nghiễm Ly không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Bộ Chước Hoa và nói:
"Tôi yêu anh ấy."
Ninh Phi Du không tỏ rõ ý kiến gì, nhưng cô biết hắn yêu anh ấy.
Đang học cách yêu người này.
Trở lại vấn đề chính, Ninh Phi Du nhìn Bộ Chước Hoa và nghiêm túc nói:
"Dựa theo mô tả của Tổng giám đốc Nghiễm, Bộ tiên sinh đã trải qua một cú sốc lớn cùng với sự kích động kép."
Nghiễm Ly gật đầu.
Ninh Phi Du vẫn chăm chú nhìn Bộ Chước Hoa và nói:
"Nhưng trước đó, có lẽ Bộ tiên sinh đã mắc chứng trầm cảm rồi, dù chưa đến mức độ nặng, nhưng chắc chắn đã đến mức độ trung bình."
Một câu nói khiến Nghiễm Ly siết chặt tay Bộ Chước Hoa.
Hắn... không hề biết...
Như nhận thấy sự bất lực của Nghiễm Ly, Ninh Phi Du lại lên tiếng:
"Chắc có lẽ cú sốc từ cái chết lần này không phải hoàn toàn là điều tồi tệ đối với Bộ tiên sinh."
Nghiễm Ly ngẩng đầu hỏi:
"Ý cô là gì?"
"Ý tôi là, việc bây giờ Bộ tiên sinh đang tỉnh lại có lẽ chính là nỗ lực anh ấy ự mình tỉnh dậy, chỉ là quá khứ quá nặng nề hoặc trong nội tâm của anh ấy có điều gì đó đang kìm hãm khiến anh ấy không dám tỉnh lại."
"Cậu không nghĩ rằng hiện tại Bộ tiên sinh giống như một chú ốc sên đang cố thu mình vào trong vỏ sao? Vỏ ốc đó vừa là nơi trú ẩn, vừa là xiềng xích của anh ấy."
"Vậy phải làm sao?"
Ninh Phi Du im lặng một lúc rồi nói:
"Hiện tại, tôi có thể tiến hành một buổi thôi miên cho Bộ tiên sinh."
Trong không gian sáng sủa, một bóng dáng nhỏ bé màu đen cuộn mình trong góc.
Dường như đang cố gắng tránh né ánh sáng chói lọi.
Ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp trong mắt người khác dường như là một nỗi đau nhói đối với anh, một vết thương châm chích.
Bóng dáng nhỏ bé ấy cố gắng né tránh.
Anh đã ở trong góc tối này rất lâu, lâu đến mức anh gần như quên mất mình là ai.
Nếu không phải vì tiếng thì thì thầm văng vẳng mỗi ngày, anh nghĩ rằng mình đã bị tan chảy bởi sức nóng đó rồi.
Ánh sáng mà anh từng cố gắng tìm kiếm, giờ đây lại là thứ anh tránh xa không kịp.
Anh muốn sống trong bóng tối, cùng bóng tối chung sống.
Anh cảm thấy mình thuộc về bóng tối.
Nhưng anh luôn có cảm giác rằng mình không thể cứ như thế.
Hình như có ai đó đang chờ anh.
Nhưng là ai?
Đúng rồi, họ đã phản bội anh, sẽ không ai chờ đợi anh, sẽ không ai đến.