Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trong đại điện tràn ngập mùi máu tươi và mùi khó ngửi của nội tạng bị phá nát.
Nguyễn Tiểu Ly dùng kiếm cắt xẻ thêm vài lần, sau đó không chút lưu tình rút kiếm ra.
“Tiểu Ác, trong cốt truyện gốc ông ta chết thế nào?”
Nếu nàng nhớ không lầm thì cách thức gϊếŧ ông ta phải trùng khớp với cốt truyện gốc.
Tiểu Ác trông thấy trên thân thể Trịnh Đạo Lẫm đều là vết thương lớn bé, vùng bụng còn bị cắt nát, ánh mắt nó tỏa sáng lấp lánh: “Kệ cốt truyện đi, cô thích gϊếŧ ông ta kiểu nào cũng được.”
Cần gì phải quan tâm cách ông ta chết trong nội dung gốc như thế nào? Chết như bây giờ cũng rất tốt rồi…
Tiểu Ác rất thích xem các loại hình ảnh máu me thế này, giống như xem một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Nguyễn Tiểu Ly cảm giác được sự hưng phấn của hệ thống, nàng bỗng nhiên mỉm cười: “Tiểu Ác, nếu hôm nay là lần đầu ta quen biết ngươi, nhìn thấy ngươi như vậy, ta chắc chắn sẽ cho rằng ngươi là phần tử biếи ŧɦái, xấu xa đấy.”
Tiểu Ác bĩu môi: “Ta vốn dĩ là người xấu mà, không xấu thì sẽ có lỗi với tên của ta.”
Xấu?
Hay không xấu?
Trên thế giới này căn bản chưa từng có thiện ác rạch ròi.
Trịnh Đạo Lẫm vẫn chưa ngã xuống mà còn quỳ trên mặt đất, miệng ông ta đang hộc ra từng ngụm máu.
Nguyễn Tiểu Ly dùng ngón tay vuốt nhẹ chuôi kiếm, dường như đang tính toán thời gian. Thương tích trên người Trịnh Đạo Lẫm đã vô phương cứu chữa, chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nàng có thể dùng một kiếm gϊếŧ chết ông ta ngay, nhưng thay vào đó nàng lại xoay quanh Trịnh Đạo Lẫm nửa vòng, rồi dùng giọng điệu tràn đầy căm hận nói: “Sư huynh, à không, ngươi không xứng để ta gọi là sư huynh. Trịnh Đạo Lẫm, vị trí chưởng môn đối với ngươi quan trọng như thế sao? Quan trọng đến nỗi phải hãm hại ta, hủy diệt ta?”
Trịnh Đạo Lẫm đang hộc máu, nào có khả năng trả lời nàng.
“Ngươi ngồi lên được vị trí chưởng môn rồi thì sao? Một phế vật nhiều năm gϊếŧ người trong tiên môn như ta mà ngươi cũng không bắt được, ngươi làm chưởng môn thật quá vô dụng.” Từng câu từng chữ Nguyễn Tiểu Ly nói ra đều đang muốn sỉ nhục Trịnh Đạo Lẫm.
“Nửa tháng nay, ngươi nhìn các đệ tử lũ lượt bỏ đi hơn phân nửa, bị người bên ngoài cười chê, trong lòng ngươi có thoải mái không?”
Nguyễn Tiểu Ly gõ mũi kiếm xuống mặt đất một lần rồi lại một lần, không khác gì nghi thức đòi mạng.
Lúc này, Trịnh Đạo Lẫm đã dừng phun máu, hiện tại cả người ông ta đang vô cùng đau nhức, nhất là vùng bụng. Ông ta không dám cúi đầu xuống xem, chỉ có thể quỳ rạp trên đất mà dùng tay bò đi.
Nhưng mới bò được một đoạn, nữ tử bên cạnh đã thong thả rảo bước tới gần. Sắc mặt Trịnh Đạo Lẫm trắng bệch, bò lui lại phía sau.
“Trịnh Đạo Lẫm, ngươi có biết bây giờ ngươi trông giống cái gì không? Giống một con chó sắp chết.” Trong mắt nàng ẩn chứa sát ý. Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được ký ức ấy, khi nàng sắp đột phá lên tầng cao nhất thì bị Trịnh Đạo Lẫm cố tình đánh lén và hủy đi đan điền. Khi đó, nàng cũng ngã quỵ xuống, hộc ra từng ngụm máu, gian nan lui về sau thế này.
Đây chỉ là Thiên Đạo luân hồi mà thôi. Đến ngày hôm nay, kẻ phải quỳ rạp trên mặt đất đổi lại là Trịnh Đạo Lẫm.
Giọng nói Trịnh Đạo Lẫm vỡ vụn: “Ta… Ta phế ngươi… ọc… nhưng ta không gϊếŧ ngươi… Ngươi không thể gϊếŧ ta. Ta là chưởng môn, các trưởng lão và đồ đệ của ta sẽ không tha cho ngươi!”
“Tới nước này rồi ngươi còn dám uy hϊếp ta? Ngươi cảm thấy một người tàn phế như ta sẽ để ý đến sống chết hay sao?”
Nàng đã sớm không muốn sống rồi. Từ khi bị phế, tất cả đối với nàng đều là đả kích quá lớn khó có thể tiếp nhận. Nhưng vì sau đó phải hứng chịu quá nhiều nhục nhã nên ngược lại càng làm nàng có ý chí cầu sinh, tiếp tục sống để báo thù!
Tiểu Ác nhìn ảnh trên màn hình với vẻ vô cùng kinh ngạc, Nguyễn Tiểu Ly thật sự đã phân tích thế giới của Nguyễn Ly cực kỳ rành mạch và chính xác. Quả nhiên cô sinh ra chính là để làm nhân vật phản diện mà!
Trịnh Đạo Lẫm vô cùng sợ hãi, ông ta không muốn chết: “Ta… phế ngươi, nhưng ta không hề gϊếŧ ngươi, còn cho ngươi sống an nhàn sung sướиɠ trong tiên tông mấy chục năm nay, được đệ tử bái lạy… Ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”