Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Triệu trưởng lão đương nhiên hiểu rõ môn quy mình soạn, chỉ là bị Nguyễn Ly nói thẳng ra như vậy khiến ông ta không chịu được định đáp trả vài câu.
Đúng lúc này, Bách Lý Diêm Khể đừng ở phía dưới bỗng mở miệng: “Khi tiên sư mang đệ tử đi ra ngoài, nếu đệ tử bị thương vong thì tiên sư sẽ phải chịu phạt roi. Tùy vào tình huống nặng nhẹ mà chia ra thành: thương - 20 roi; vong - 50 roi, với tiền đề là tiên sư dẫn đội phải có pháp thuật cao cường để đảm nhận trách nhiệm bảo hộ đệ tử.”
Tiếng nói của Bách Lý Diêm Khể rất có tính xuyên thấu. Bằng một giọng điệu trầm ổn, hắn chậm rãi đọc lại rành rọt từng chữ trong điều luật.
Mỗi lần tổ chức thí luyện dưới núi cho đệ tử, sẽ luôn luôn có hai tiên sư dẫn dắt đội. Nếu đệ tử bị thương, người bị phạt tất nhiên sẽ là hai tiên sư pháp thuật cao thâm kia, cũng bởi vì năng lực của họ cường đại nên phải có trách nhiệm bảo hộ đệ tử.
Bách Lý Diêm Khể nói ra điều này lại vô tình vả mặt vị trưởng lão nào đó.
Sắc mặt của Triệu trưởng lão trở nên khó coi, ông ta muốn ngăn không cho Bách Lý Diêm Khể tiếp tục nói chuyện.
Nhưng Bách Lý Diêm Khể không cho ông ta cơ hội, lập tức nhanh miệng nói tiếp: “Triệu trưởng lão, có lẽ vì ngài đã biên soạn giới luật lâu rồi nên đã quên mất điều luật hoàn chỉnh. Hãy để đệ tử thuật lại cho ngài nghe.
Sư thúc là trưởng bối, nhưng năng lực của ngài ấy vốn chẳng thể bảo vệ được đệ tử. Trong khi đó, ta là toàn người có pháp thuật mạnh nhất trong cả đội ngũ. Dựa theo quy định thì người nhận trách nhiệm bảo vệ đệ tử là ta mới đúng. Vì thế, đệ tử xảy ra chuyện thì đối tượng bị phạt hẳn là ta.”
Lời vừa nói ra, thần sắc của mọi người đều thay đổi. Gương mặt của Triệu trưởng lão cũng sắp không thể nhịn được nữa rồi. Còn những trưởng lão khác rõ ràng không hiểu lý do vì sao Bách Lý Diêm Khể lại làm như vậy.
Về phần Trịnh Đạo Lẫm, ông ta có chút hối hận vì đã dạy dỗ người đệ tử này của mình quá mức chính trực, trong lúc này mà còn thành thật đi gánh tội thay.
Trịnh Đạo Lẫm không hề hoài nghi Bách Lý Diêm Khể cố ý trợ giúp Nguyễn Tiểu Ly, chỉ đơn giản cho rằng vì hắn là người chính trực nên mới như vậy.
Những đệ tử khác không dám nói chuyện. Trong những tình huống thế này, bọn họ nên cúi đầu, giả vờ như không tồn tại thì hơn.
Nét mặt của Nguyễn Tiểu Ly cũng khẽ động. Bách Lý Diêm Khể đang giúp nàng hay đang có sao nói vậy thế nhỉ?
Thật ra, cho dù Bách Lý Diêm Khể không mở miệng thì nàng cũng có cách để mình không phải chịu phạt, chẳng qua chỉ là lãng phí miệng lưỡi thêm vài câu mà thôi.
Bách Lý Diêm Khể đã nói đến thế, các trưởng lão cũng tìm không thấy điểm để bắt bẻ Nguyễn Tiểu Ly nữa.
Trịnh Đạo Lẫm: “Diêm Khể, con có năng lực là một chuyện, nhưng con cũng không đối chọi được sức mạnh của tên hung thủ kia. Ở trong tông môn mà hắn ta còn tác oai tác quái như thế, huống chi là ở bên ngoài chỉ dựa vào một mình con bảo hộ đệ tử. Chuyện này không thể trách con được.”
Ý là không cần phạt.
Các trưởng lão cũng hùa theo Trịnh Đạo Lẫm khích lệ Bách Lý Diêm Khể, cũng nói việc này không thể trách hắn.
Cuối cùng, mọi chuyện được cho qua, Bách Lý Diêm Khể chỉ bị phạt đứng một ngày ở cổng sơn môn, không phải nhận roi phạt.
Nguyễn Tiểu Ly bưng lên chung trà nóng bên cạnh uống một hớp, cảm xúc trong mắt dần tan đi.
“Ta thấy hình như cô đang thở phào nhẹ nhõm?” Giọng nói non nớt của Tiểu Ác truyền đến.
Ở chung đã lâu, nó coi như cũng có chút hiểu biết về Nguyễn Tiểu Ly. Nó cảm giác được khi Nguyễn Tiểu Ly nghe nam chính không bị phạt roi nữa, dường như nàng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly đặt chung trà xuống rồi đứng dậy. Nàng làm lơ mọi người, nâng bước đi ra đại điện.
Nếu chuyện đã được giải quyết thì nàng cũng không muốn ngồi ngây ngốc ở cái đại điện tràn ngập hơi thở buồn nôn này nữa.
Nguyễn Tiểu Ly làm ra hành động không xem ai ra gì như vậy đã thành công làm các trưởng lão lại một lần nữa bất mãn với nàng. Cả nhóm người nhao nhao kết tội nàng trước mặt Trịnh Đạo Lẫm.
“Chưởng môn, ngài không thể nuông chiều nàng ta quá. Nguyễn Ly chẳng những không hành lễ khi gặp ngài, mà còn mỗi lần có nghị sự ở đại điện, nàng ta không phải tới muộn thì cũng là về sớm. Quả thật là không có chút lễ nghĩa và giáo dưỡng nào!”
“Nguyễn Ly không có tu vi cũng không có giáo dưỡng, ở lại tiên tông chúng ta cũng chỉ biết đem tới sự mất mặt mà thôi.”
Chờ mấy vị trưởng lão mồm năm miệng mười quở trách Nguyễn Ly xong, Trịnh Đạo Lẫm mới dối trá mở miệng: “Mọi người không phải không biết tính cách của sư muội. Bản tính của muội ấy như thế thôi chứ không có ác ý gì đâu.”
Tính cách, bản tính như thế?
Đây chẳng phải đang ám chỉ bản tính của Nguyễn Ly không có giáo dưỡng sao?
Trong mắt Bách Lý Diêm Khể dâng lên sự chán ghét. Sao trước kia hắn không phát giác ra sư phụ và các trưởng lão đều dối trá như vậy chứ?
Hắn đã từng không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng chuyên tâm tu hành. Trên phương diện chỉ bảo hắn tu hành, sư phụ quả thật là một người sư phụ tốt, nhưng trên phương diện nhân phẩm, coi như hôm nay hắn đã được đổi mới toàn bộ nhận thức.
Bách Lý Diêm Khể không muốn ở lại đây thêm nữa, hắn chắp tay nói: “Sư phụ, các vị trưởng lão, đệ tử xin cáo lui trước để đi cổng sơn môn lãnh phạt.”