Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trong một tòa viện mộc mạc, Hiểu Nhàn Vân mặc xiêm y đỏ rực đang ngồi ở trong phòng, nhưng tinh thần của nàng lúc này lại không tập trung.
Chiều hôm nay sẽ diễn ra trận thi đấu tranh giải nhất, Hiểu Nhàn Vân thật sự không thể bình tĩnh nổi. Nàng mở mắt, lấy ra một cái túi gấm từ trong ngực.
Trước khi xuất hành, sư phụ đã dặn dò nàng, nếu gặp phải đối thủ mạnh mà nàng thật sự không chắc có thể đánh bại thì hãy mở túi gấm này ra.
Túi gấm màu trắng, chỉ bằng xúc giác hoàn toàn không đoán được bên trong chứa cái gì. Hiểu Nhàn Vân suy nghĩ một lát vẫn quyết định mở nó ra.
Bên trong chỉ có một cái khăn tay, trong khăn tay dường như còn bọc lấy thứ gì đó.
Hiểu Nhàn Vân khẽ nhíu mày rồi mở khăn tay ra, ánh mắt nàng lập tức hiện lên nét kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nhét tất cả vào lại túi gấm.
Không, nàng tuyệt đối không thể dùng thứ này…
Thật sự quá không quang minh lỗi lạc!
Sắc mặt Hiểu Nhàn Vân rất khó coi, nàng thật sự không ngờ sư phụ sẽ cho nàng cái này. Tại sao sư phụ lại muốn nàng làm như vậy? Tuy rằng thắng thua rất quan trọng, nhưng phẩm cách làm người càng quan trọng hơn…
“Sư phụ, có lẽ đệ tử sẽ không giành được giải quán quân, nhưng đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực chiến đấu.”
…
Hôm nay là một ngày đặc biệt, rất nhiều người đã đến sân thi đấu từ sớm. Cả đám đang túm tụm thảo luận kịch liệt xem chiều hôm nay ai sẽ giành được thắng lợi.
“Chắc chắn Bách Lý Diêm Khể sẽ chiến thắng. Tu vi của hắn còn cao hơn tiên sư của môn phái chúng ta. Ta quả thật rất bội phục hắn.”
“Ta cũng cảm thấy là Bách Lý Diêm Khể.”
“Tu vi của Hiểu sư tỷ tu vi cũng tốt, cho dù các ngươi có cho rằng Bách Lý Diêm Khể sẽ thắng lợi thì cũng đừng nói quá chắc chắn như thế. Kết quả của ngày thi đấu đầu tiên cũng không thể hiện được gì nhiều, chẳng qua là Hiểu sư tỷ bất cẩn mà thôi.”
“Tu vi kém cỏi thì đừng đổ cho bất cẩn. Bách Lý Diêm Khể chính là đại đệ tử xuất sắc nhất của Vân Tiên Tông, chắc chắn hắn có thể thắng Hiểu Nhàn Vân.”
“Hiểu Nhàn Vân và Bách Lý Diêm Khể thật sự có chênh lệch rất lớn. Nam đệ tử các ngươi toàn là một đám lỗ mãng, chỉ biết nhìn mỹ mạo của Hiểu Nhàn Vân mà vuốt mông ngựa nàng mà thôi.”
“Ngươi! Sao ngươi lại nói như vậy? Vu khống!”
“…”
Cuộc thảo luận kịch liệt của đám người nọ đều bị Hiểu Nhàn Vân nghe thấy. Hầu hết mọi người đều chắc chắn Bách Lý Diêm Khể sẽ thắng, đã thế lại còn bắt đầu nói móc và chê bai nàng.
Hiểu Nhàn Vân tự nhận bản thân và Bách Lý Diêm Khể có chênh lệch, nhưng từ nhỏ nàng đã là thiên chi kiêu nữ, có khi nào bị người khác gièm pha như vậy bao giờ?
Trong lòng Hiểu Nhàn Vân cực kỳ không thoải mái, nàng thả ống tay áo to rộng của mình xuống, bàn tay vô thức nắm chặt túi gấm kia…
Sơn chủ đã đến, tất cả mọi người đều ngồi xuống, không khí lập tức yên tĩnh.
Sơn chủ: “Trải qua mười mấy ngày thi đấu cũng đã đến ngày thi đấu chung kết. Trong các năm qua, cứ 5 năm Đại hội Tiên Môn sẽ được tổ chức một lần chủ yếu để chọn ra hạt giống tốt trong các tiên môn, cũng như các đại môn phái sẽ cùng nhau chứng kiến thiên phú của tân thế hệ đệ tử. Năm nay, tham gia Đại hội Tiên Môn đều là đệ tử ưu tú của môn từng môn phái. Bất kể cuối cùng là thắng hay bại thì các ngươi vẫn là những người tài giỏi. Con đường tương lai còn rất dài, các ngươi sẽ có rất nhiều hành trình…”
Lại là một bài diễn thuyết thao thao bất tuyệt. Sau cùng, trận chiến tranh đoạt chức quán quân cũng sắp bắt đầu.
Hiểu Nhàn Vân và Bách Lý Diêm Khể cùng đi lên lôi đài trong tiếng hoan hô của đông đảo đệ tử. Hai người đồng thời hành lễ chào đối phương.
Đồng tử gõ chuông, trận đấu bắt đầu!
Bách Lý Diêm Khể vẫn như trước đây, trước hết nắm chặt tiên kiếm vọt qua, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta gần như không nhìn thấy được. Hiểu Nhàn Vân đã có chuẩn bị trước, mau chóng giơ kiếm lên đỡ.
Sức lực của Bách Lý Diêm Khể rất lớn, nữ tử như Hiểu Nhàn Vân nhất thời rơi vào thế yếu. Chỉ một lúc sau, trên trán Hiểu Nhàn Vân đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Nàng đã phải cố hết sức mới có thể ngăn cản được công kích của Bách Lý Diêm Khể.
Tất cả đệ tử bên dưới đang tập trung tinh thần, rất nhiều người đều nín thở, không dám nói câu nào.
Cường giả so chiêu khiến một vài đệ tử có tu vi thấp không thể nhìn ra hai người đánh nhau thế nào. Những người lợi hại hơn thì mắt cũng không dám chớp lấy một cái, chỉ sợ bản thân bỏ lỡ điều gì.
Hiểu Nhàn Vân tung ra hết bản lĩnh để đón chiêu của Bách Lý Diêm Khể.
Bách Lý Diêm Khể có chút kinh ngạc. Tu vi của nữ tử này không tệ lắm, đáng tiếc là còn cách mình khá xa…
Hắn vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng lại nghĩ đến một hạt giống tốt như vậy thì hắn nên đánh lâu hơn, không làm nàng thua quá nhanh để tránh đả kích lòng tự trọng của đối thủ.
Bách Lý Diêm Khể hoàn toàn không nhớ rõ nữ tử hồng y đối diện này là Hiểu Nhàn Vân, người đã bị mình đánh bại ở ngày đầu tiên. Hắn không chỉ không nhớ rõ mặt nàng, mà cả tên cũng chẳng nhớ…
Hiểu Nhàn Vân cảm giác chiêu thức của đối thủ dường như chậm lại. Hắn đang cố tình hay những đòn tấn công này vốn dĩ không mãnh liệt?
Bất kể là gì đi nữa, chiêu thức của Bách Lý Diêm Khể cũng đã lơi lỏng, Hiểu Nhàn Vân lập tức nỗ lực tìm cơ hội đánh trả.
Đánh một hồi lâu, Hiểu Nhàn Vân lại chẳng thể bức lui Bách Lý Diêm Khể, cùng lắm chỉ bảo đảm bản thân không lùi về phía sau nữa mà thôi.
Bách Lý Diêm Khể: “Tư thế đứng tấn của ngươi không đủ vững, tuy rằng chiêu thức rất tốt nhưng nhược điểm ở chỗ tư thế.”
Nói xong, kiếm trong tay hắn xoay tròn về hướng Hiểu Nhàn Vân. Hiểu Nhàn Vân nhanh chóng lui về phía sau, chiêu thức tức khắc bị rối loạn. Nàng kinh ngạc nhìn đối phương.
Bách Lý Diêm Khể nói: “Nhìn thấy nhược điểm của bản thân rồi chứ?”
Thật ra hắn cũng chỉ có lòng tốt chỉ dẫn một chút, dù sao nữ tử này thật sự khá tài giỏi, tương lai sau này chắc chắn sẽ có thành tựu.
Chỉ có điều, từ nhỏ Hiểu Nhàn Vân đã là thiên chi kiêu nữ, đi đến đâu cũng được khen ngợi, làm gì từng nghe người khác nói mình như vậy?
Giờ phút này, lời chỉ dẫn của Bách Lý Diêm Khể ở trong tai Hiểu Nhàn Vân chính là sự phê bình trần trụi và cười nhạo. Hiểu Nhàn Vân lập tức nổi giận: “Trêu chọc ta rất đắc ý sao?”
Bách Lý Diêm Khể vốn đang nghiêm mặt lúc này cũng khẽ nhướn mày.
Tuy rằng nữ tử này có tu vi và thiên phú đều không tệ, nhưng có vẻ tính tình không được tốt lắm…
Bách Lý Diêm Khể cảm thấy mình không nên nói gì nữa, tốc chiến tốc thắng thì hơn.
Hiểu Nhàn Vân nhận ra công kích của hắn nhanh hơn, nàng tức giận: “Bách Lý Diêm Khể, ngươi vừa mới nói những lời đó là vì đắc ý ngươi có tu vi cao ư? Thật không ngờ ngươi lại là người như vậy. Uổng công ta cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, quang minh lỗi lạc, thế nhưng không nghĩ tới ngươi lại cười nhạo và trêu chọc đối thủ trên lôi đài thế này.”
Hiểu Nhàn Vân phẫn nộ, công kích cũng trở nên mãnh liệt. Nàng không màng gì cả mà xông về phía trước, kiếm của Bách Lý Diêm Khể suýt chút nữa đã cắt đứt cổ họng của nàng, cũng may hắn đã rút lại kịp thời.
Nhìn Hiểu Nhàn Vân đánh như thế, ánh mắt Bách Lý Diêm Khể tức khắc hiện lên sự chán ghét.
Rốt cuộc hắn đã biết cái gì gọi là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt. Chỉ tại hắn quản quá nhiều, không ngờ mới chỉ điểm vài câu đã khiến nữ tử này hiểu lầm thành như vậy. Năng lực lý giải của nàng ta thật đáng lo ngại.
Hiểu Nhàn Vân không sợ chết công kích, mà Bách Lý Diêm Khể hoàn toàn không muốn tổn thương người vô tội. Hơn nữa, đại hội cũng đã có quy định: Trên lôi đài tỷ thí, đệ tử không được tổn hại đến tính mạng của đối phương.
Chiêu thức của Bách Lý Diêm Khể có chút bị “bó tay bó chân”. Hiểu Nhàn Vân lập tức vui vẻ: “Bách Lý Diêm Khể, người khác tâng bốc ngươi lên trời thì ngươi thật sự nghĩ rằng tu vi của mình rất cao ư?”