Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly sửa sang lại chiếc váy trắng tinh, từ trên khối đá to ngập trong mây mù chậm rãi bước xuống. Nàng ngẩng đầu đánh giá sân viện của mình.
Ấn tượng đầu tiên là nó rất lớn và thanh nhã. Cả tiểu viện được trang trí bởi đình đài lầu các cùng với hành lang khắc hoa, trong vẻ lịch sự, tao nhã lại mang theo nét tinh xảo mỹ lệ.
Trong sân trồng rất nhiều loại hoa cỏ, có mấy đóa hoa còn lấp lánh linh quang, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Nguyễn Tiểu Ly dời bước vào phòng. Căn phòng đón ánh sáng rất tốt. Bên cạnh cửa sổ có một l*иg chim, nguyên chủ Nguyễn Ly cũng nuôi chim ư?
Nguyễn Ly là tiểu sư muội của chưởng môn Vân Tiên Tông, bối phận rất cao. Tuy hiện tại nàng là một tiên tử phế vật, chỉ có thể sử dụng một vài tiểu pháp thuật, nhưng dù sao đi nữa thì thân phận của nàng vẫn ở đó, các đệ tử vẫn phải tôn kính gọi nàng một tiếng tiên tử, vài tên đệ tử nội môn thậm chí còn phải gọi nàng là tiểu sư thúc.
“Thật trùng hợp, tên của ta và nguyên chủ chỉ khác nhau một chữ Tiểu.”
Tiểu Ác hừ lạnh: “Tên của nguyên chủ dễ nghe hơn so với cô nhiều, ít đi một chữ, khí chất cũng đã khác nhau rồi.”
Bị châm chọc nhưng Nguyễn Tiểu Ly không thèm để ý, chỉ cười cười.
Nàng đứng trước cửa sổ khắc hoa, đưa tay đẩy cánh cửa ra, sau đó nhìn qua l*иg chim trống rỗng rồi đem ngón tay nhỏ đặt ở bên miệng, thuần thục huýt lên một âm thanh dễ nghe.
Trong chốc lát, từ trên trời có một con chim nhỏ màu xám bay về.
Toàn thân con chim này đều là màu xám, hơn nữa nó còn rất nhỏ, đến mức chỉ cần một bàn tay là có thể bao trọn.
Con chim như vậy không đẹp lắm, vì sao một tiên tử như nguyên chủ lại nuôi?
Vì nó tuy lớn lên không đẹp nhưng đôi mắt rất có thần, cũng rất thông minh, bình thường có thể dùng để mua vui một phen.
Chú chim xám nhỏ đậu trên ngón tay của Nguyễn Tiểu Ly, nghiêng đầu kêu ríu rít.
“Được rồi, yên lặng đi.” Nguyễn Tiểu Ly nhẹ giọng nói, học theo nguyên chủ mà ôn nhu vuốt ve lưng chim.
Tiểu Ác thấy hành động của nàng, tốt bụng nhắc nhở: “Thiết lập tính cách của nguyên chủ là bề ngoài ôn nhu, bên trong âm độc. Nhưng bổn tiểu gia khá tùy tiện nên tương đối phóng khoáng, không yêu cầu cô nhất định phải tuân thủ thiết lập. Khi ở cùng với ta, cô muốn tuân thủ hoặc muốn phá vỡ thiết lập đều được, nhưng với tiền đề là cô có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Nguyễn Tiểu Ly trêu đùa chú chim xám nhỏ, đáy mắt hiện lên gợn sóng.
Vậy à.
Nàng thích, đủ tự do.
Tuy rằng nàng đã ký một khế ước không quá bình đẳng với cái tự xưng là hệ thống này, nhưng cũng vì thế mà nàng có thể du hành qua nhiều thế giới khác nhau, gặp gỡ những con người và sự việc khác nhau. Dường như, nàng đã tìm được niềm vui thú của cuộc sống.
Nàng nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ không để mình bị xóa bỏ. Nàng muốn nhìn thấy nhiều thế giới hơn nữa.
Hy vọng hết thảy những điều này… đừng làm nàng thất vọng.
Hàng ngày, hoạt động của Nguyễn Tiểu Ly đều là trêu chọc chim, nhổ cỏ chăm hoa, đánh đàn uống trà, thỉnh thoảng cũng sẽ bò lên tảng đá ngủ gật.
Chỉ là, nhiệm vụ đầu tiên của nàng cũng sắp đến rồi.
Đêm tối, bên trong nội giới Vân Tiên Tông không hề tươi đẹp, có mây mù lượn lờ giống như ban ngày, thay vào đó là sự yên tĩnh, đen kịt đến đáng sợ.
Người tu tiên luôn luôn tự bế, ban đêm thường chỉ an tĩnh đả tọa hoặc đi ngủ. Vì vậy, vào buổi tối, toàn bộ Vân Tiên Tông đặc biệt yên ắng.
Nhưng cũng không thiếu những để tử phá bỏ quy tắc mà ra ngoài đi dạo.
Ba nam đệ tử mặc trang phục dạ hành màu đen từ trên tường nhảy ra ngoài. Hai người đi trước rõ ràng rất hứng khởi và kích động, nhưng tên đệ tử đi sau lại mang bộ dáng nhát gan và sợ hãi.
“Sư huynh, chúng ta vẫn nên trở về đi. Đệ nghe sư huynh phòng cách vách nói mỗi năm Vân Tiên Tông đều có đệ tử đi lang thang ban đêm mà chết bất đắc kỳ tử. Bộ dạng lúc chết cực kỳ quỷ dị và khó coi. Liệu chúng ta thế này có thể gặp phải nguy hiểm hay không…”
“Tiểu sư đệ, đệ đừng có nhát gan như vậy. Mấy ngày trước ta còn cùng những sư huynh đệ khác đi ra ngoài, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Những lời đồn kia không đáng tin.” Nam tử phía trước an ủi tiểu sư đệ của mình.
Đệ tử còn lại xen vào: “Ta cũng từng nghe lời đồn đó, rằng mỗi năm đều sẽ có đệ tử xảy ra chuyện. Nhưng cách thời gian xảy ra chuyện lần trước cũng đã được một năm rưỡi rồi, trong một năm rưỡi này cũng không có chuyện gì xảy ra. Ta và sư huynh ngươi cũng không phải chưa từng ra ngoài, đảm bảo sẽ không có việc gì.”
Tiểu sư đệ: “Lỡ… như, lỡ như năm nay chúng ta lại gặp phải thì sao?”
Nghe đồn đây là một vụ gϊếŧ người liên hoàn, mỗi năm tất sẽ có đệ tử phải chết.
“Sẽ không trùng hợp vậy đâu, ngươi đừng dong dài nữa. Ngươi là nam nhân mà. Đi thôi, để ta dẫn ngươi đi xuống núi mở mang kiến thức cái gì gọi là thế giới cực lạc của nam nhân!”
Trong lúc trò chuyện, ba người đã đến trước cổng sơn môn. Hai bên con đường phía bên kia cổng đều là từng mảnh rừng cây tối đen như mực.
Bỗng nhiên, có tiếng chim kêu quái dị truyền đến, nghe hơi giống tiếng quạ, nhưng lại chói tai và khó nghe hơn.
Tiểu sư đệ bị dọa đến hai chân mềm nhũn, lắp bắp nói: “Sư huynh, sư huynh, chúng ta trở về đi. Hôm nay, đệ không đi nữa. Đệ… Đệ....”
Bộ dáng bị dọa sợ vỡ mật này thật sự làm hai tên đệ tử đi chung vô cùng ghét bỏ. Cuối cùng, một tên trong đó nói thẳng: “Bỏ đi, ngươi muốn về thì tự về. Ngươi như vậy thật khiến người khác mất hứng. Sau này, ta sẽ không mang theo ngươi ra nữa. Vạn Vũ, chúng ta đi.”
Nói rồi, hai tên đệ tử liền xuống núi.
Tiểu sư đệ nhìn hai người đi khuất tầm mắt, biến mất trong đêm tối. Sắc mặt hắn trắng bệch, đưa mắt nhìn ngó xung quanh rồi chạy trốn thật nhanh: “Tự trở về thì tự trở về, ta phải làm một đệ tử ngoan ngoãn nghe lời. Sau này, ta sẽ không bao giờ đi theo sư huynh ra ngoài vào ban đêm nữa. Quá kinh khủng…”
Có cơn gió thổi qua cổng sơn môn, một thân ảnh nhỏ gầy được bao phủ trong chiếc áo choàng đen xuất hiện. Ánh mắt nàng ám trầm nhìn chằm chằm hướng chân núi…
Cơn gió biến mất, trước cổng sơn môn cũng không còn người nào.
Chỉ là, sau một nén nhang, từ bên trong rừng cây dưới chân núi truyền ra tiếng kêu thảm thiết đầy thống khổ.
Hai tên đệ tử lúc nãy đã chết, mùi máu tươi tràn ngập trong khu rừng. Ngửi mùi hương này, nàng vậy mà lại có chút si mê. Nguyễn Tiểu Ly cười: “Quả nhiên là một nhân vật phản diện biếи ŧɦái.”
Nàng nhìn máu tươi trên tay mình và vết máu bắn trên áo choàng, rồi lại nhìn xuống chiếc váy trắng như tuyết.
“Hiện giờ, ta làm gì còn có bộ dáng của một tiên tử xinh đẹp, nhã nhặn như trăm ngày qua nữa chứ.”
Đây là che giấu tính cách của nhân vật phản diện, hoàn toàn là một người hai mặt.
Tiểu Ác lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ sát hại đệ tử đã hoàn thành. Nếu năm sau cô còn ở thế giới này, cô vẫn cần phải gϊếŧ đệ tử.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn hai nam đệ tử đã không còn hơi thở ở bên chân: “Ừ.”
Nàng ở bên dòng suối, rửa sạch sẽ vết máu trên tay, sau đó dùng tiểu hỏa thuật đốt đi chiếc áo choàng bị dính máu rồi mới trở về viện của mình.
Vừa vào sân, nàng lập tức phát hiện có điều không ổn.
Có người!
Có người vào sân của nàng. Nguyễn Tiểu Ly nhìn chậu hoa đã bị người khác đυ.ng vào làm lệch vị trí.
Chắc chắn đã có người tới! Hơn nữa, rất có khả năng người đó hiện tại vẫn còn ở trong viện của nàng.
Ai sẽ đến đây?
Nguyễn Tiểu Ly thận trọng đi qua hành lang dài. Nàng dường như nghe được tiếng thở dốc ở chỗ ngoặt. Có phải người nọ bị thương nên mới trốn ở đây, hay là…
Tại chỗ rẽ, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng ra tay, nhưng đối phương là một nam tử cao lớn lại có tu vi rất cao. Thủ pháp của Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không so được với đối phương, đôi tay nàng lập tức bị bắt được, trói chặt ở sau lưng.
Hắn ôm nàng, thở hổn hển. Thân thể hắn rất nóng và hô hấp cũng rất hỗn loạn.
Đây rõ ràng là…
Bị trúng dược!