Chương 26-2: Quần Chúng Online (26)

Khuynh Diễm cả đêm không về.

Sáng sớm, cô mệt mỏi bước vào biệt thự, định đi lên phòng thì chợt thấy một cục tròn vo màu đen trên sofa.

Khuynh Diễm nhíu mày, nhấc chân bước qua.

Thiếu niên cuộn người ngủ, thân hình co ro đơn bạc, sợi tóc lộn xộn rơi trên trán, hàng mi dài cong cong, như đôi cánh bướm khẽ run rẩy dưới ánh nắng.

Khuynh Diễm nén tiếng thở dài, khom lưng bế người đi lên lầu.

Tần Ưu đang ngủ, chợt cảm thấy cả cơ thể di chuyển, giật mình mở mắt.

"Cô... cô về rồi." Thiếu niên vừa tỉnh, giọng nói khàn khàn, nghe như tiếng ngọc vỡ.

"Ngoan, về phòng ngủ."

"Cô ăn gì không? Tôi nấu cho cô."

"Không cần."

"Ồ." Tần Ưu hơi mất mát.

Khuynh Diễm bế hắn về phòng, đặt lên giường, lấy chăn đắp lên người hắn: "Ngủ thêm một lúc nữa đi."

"Cô sẽ đi sao?" Tần Ưu khẽ hỏi.

"Tôi về phòng ngủ."

"Ồ. Vậy cô ngủ ngon."

"Ừ."

Khuynh Diễm đáp một tiếng, đứng dậy định đi, nhưng không biết nghĩ gì, lại ngồi xuống giường, ngón tay chạm lên mặt Tần Ưu, nhẹ xoa xoa.

Thân thể Tần Ưu hơi run lên, nhưng rất nhanh hắn liền an tĩnh lại, rũ mi xuống che đi cảm xúc dưới đáy mắt.

Lát sau, hắn nhẹ đưa tay nắm lấy bàn tay còn lại của Khuynh Diễm, khe khẽ chạm vào.

Tia nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ, gió phất phơ lay động tấm màn mỏng.

Thiếu niên nằm trên giường, ánh mắt mềm mại nhìn thiếu nữ, tay nắm lấy tay cô.

Thiếu nữ ngồi sát bên cạnh, nhẹ chạm vào gò má tinh xảo của thiếu niên.

Không gian an tĩnh phủ lên một tầng bụi mỏng màu vàng nhạt, như mộng như ảo.

Khuynh Diễm sờ mặt Tần Ưu hồi lâu, cảm thấy buồn ngủ dữ dội, cô đột ngột rụt tay, đứng lên, muốn về ngủ!

Tần Ưu bị động tác mạnh mẽ rời đi của Khuynh Diễm làm cho giật mình, hắn vô thức hoảng hốt, vội níu lấy cánh tay cô.

Khuynh Diễm đang theo đà đứng lên chợt bị kéo mạnh, lập tức mất thăng bằng, bàn tay chống xuống đè lên cánh tay Tần Ưu.

Hắn nhíu chặt mày, cổ họng khẽ kêu một tiếng.

Khuynh Diễm nhanh chóng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn.

Một giây sau, cô thô bạo giật tay áo Tần Ưu kéo lên, cánh tay trắng nõn đầy những vết xanh tím dữ tợn.

Con mẹ nó!!

Ai đánh mi?

Ta mới một đêm không về, con lợn nào đến địa bàn ta gây sự?

Bà đây nhổ sạch lông nó!!

Tần Ưu vội vã rụt tay lại muốn giấu đi, Khuynh Diễm giữ chặt cánh tay hắn: "Ai làm?"

"Tôi vấp té." Tần Ưu né tránh ánh mắt Khuynh Diễm.

"Té chỗ nào? Té lại một lần cho tôi xem." Mi té không được ta đập chết mi!

Tần Ưu: "..."

"Không muốn nói?" Khuynh Diễm híp mắt: "Vậy thì sau này không cần nói nữa."

Nghe đến hai từ "sau này", Tần Ưu lập tức hoảng hốt: "Là Bùi Cẩn."

"Sau này không cần nói" nghĩa là "Tôi lập tức đuổi cậu đi". Đáy lòng Tần Ưu run rẩy.

Khuynh Diễm mà biết Tần Ưu lý giải cách xa mấy ngàn năm ánh sáng như vậy, chắc chắn sẽ bật cười.

Câu nói của cô rất đơn giản, ý trên mặt chữ, hắn không nói, cô lập tức độc câm hắn.

Có miệng lại im lặng chịu đựng người khác đánh mình, một lòng không muốn tố cáo. Vậy thì trực tiếp để hắn mãi mãi ngậm miệng lại, cô sẽ không bực bội mà đánh chết hắn.

Hệ Thống: [...] Sự độc ác của kí chủ chưa bao giờ làm nó ngừng hoảng hốt.

"Bùi Cẩn?" Khuynh Diễm hơi híp mắt: "Hắn đến làm gì?"

Tần Ưu cắn môi, ánh mắt tránh né, nhưng vừa thấy Khuynh Diễm muốn bỏ đi, hắn liền vội vàng hỏi: "Cô không cần tôi nữa sao?"

Khuynh Diễm tròn mắt.

Ta có bao giờ cần mi đâu.

Đều do mi cứ phát sinh chuyện ăn vạ ta đấy thôi.

"Hệ Thống, mi phát điên cái gì?" Nó lại cấm khẩu cô!

[Kí chủ không nói nổi lời tốt đẹp, im lặng là vàng.]

Ở tình huống này lại không thể nói chuyện, vậy giải quyết thế nào?

[Ta có thể để kí chủ nói, nhưng cô không được kích động đại nhân vật.] Hệ Thống tỏ vẻ bề trên, cao ngạo đặt điều kiện.

Khuynh Diễm thong dong bất cần: "Mi cấm khẩu càng tốt, đằng nào ta cũng về ngủ."

Hệ Thống: [!!!]

Sao cuối cùng lại thành nó cầu xin kí chủ thế này?!

[Kí chủ, đại nhân vật bị đánh ở địa bàn của cô, cô dỗ ngọt vài lời, hắn ăn vạ một lúc liền thôi. Cô bỏ mặc hắn, hắn sẽ ăn vạ cô cả đời đấy!]

[Kí chủ nghĩ xem, có khủng khϊếp không? Có kinh sợ không? Có dã man không? Giờ cô đã thấy tỉnh táo lại chưa?] Nếu chưa thì để nó nói tiếp.

Mẹ!

Ta đánh hắn chắc?

Hắn còn đang một lòng bao che cho kẻ địch nữa đấy, ta quản nổi cái mốc khỉ!

"Tôi hiểu rồi." Nụ cười trên mặt Tần Ưu có chút thê lương. Cô im lặng lâu như thế, hắn còn không hiểu sao?

Mi hiểu? Vậy mi trưng ra bản mặt ăn vạ đó làm gì? Ta thấy mi không hiểu cái quái gì hết!!

Khuynh Diễm đầy bụng bực bội, cô đã không ngủ cả đêm, vừa về liền nghe tin con lợn Bùi Cẩn đến đào góc tường, bị Hệ Thống chết tiệt cấm khẩu, Tần Ưu còn nói nhăng nói cuội.

Khuynh Diễm đột nhiên có khát vọng muốn đánh người để bình tĩnh lại.

Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng. Ngồi thêm một giây nữa, cô sẽ không khống chế được mà đánh chết Tần Ưu.

Đánh chết thì tốt rồi, lỡ mà đánh không chết còn bị ăn vạ thảm hơn.

Thôi cứ nuốt xuống về phòng ngủ vậy.

Rầm!

Hệ Thống: [...] Nuốt xuống của kí chủ là đá sập cửa phòng đại nhân vật sao?

Nhìn cánh cửa lắc lư vài cái rồi trực tiếp đổ sầm xuống đất, Hệ Thống bịt chặt miệng không dám lên tiếng, sợ kẻ bị vạ lây tiếp theo sẽ là nó.

Nhưng có một số người không biết sợ là gì, Tần Ưu chạy theo nắm chặt cánh tay Khuynh Diễm.

"Cô đừng tức giận, tôi sẽ ngoan, sẽ không hỏi, sẽ nghe lời cô."

Ruột gan Khuynh Diễm sôi sùng sục, cổ họng lại nghẹn cứng.

Mi nói thế này làm sao ta có cớ đánh mi?

Mẹ kiếp!!

"Tôi không tức giận."

Tần Ưu chần chờ nhìn cánh cửa thê thảm nằm dưới đất, lại nhìn đến nụ cười rạng rỡ trên mặt Khuynh Diễm... Không tức giận sao? Hắn cảm thấy không đúng đâu...

Rõ ràng là rất tức giận mà!