Suốt kì nghỉ hè, Khuynh Diễm cặm cụi chăm chỉ làm duy nhất một việc – ăn no nằm nướng.
Nhiệm vụ mỗi ngày mua một đồ vật, cô tùy tiện giao cho hai mươi vệ sĩ xếp hàng giành giật giúp cô là được.
Nguyện vọng của nguyên chủ cũng không yêu cầu cô trực tiếp đi mua, tận dụng mọi tài nguyên có sẵn mới không phụ lòng Hệ Thống.
[...] Lần sau nó nhất định phát cái nguyện vọng bắt cô đích thân làm. Kí chủ cứ chờ đó!
Ăn ngủ hết kì nghỉ hè, Khuynh Diễm bắt đầu bước vào lớp mười hai đầy sóng gió.
Làm học sinh, sống phải có mục tiêu, phấn đấu trở thành học bá toàn trường nha!
[Học bá của cô là ngày ngày lên lớp mơ màng ngủ sao?] Hệ Thống cảm thấy lời nói và hành động của kí chủ cực kỳ bất hợp lý, chẳng ăn nhập gì với nhau cả.
"Thiên tài, vạn sự tự thông. Không cần ghen ghét, mi có chạy cả đời cũng không theo kịp ta!"
[...] Bắt nạt trẻ con rất tự hào sao?
Khuynh Diễm nhìn ra ngoài cửa lớp, trông thấy hai bóng dáng xinh đẹp xa lạ, à không... cũng không xa lạ lắm.
Lại đang diễn vở gì đây?
Học sinh mới nhập học? Học cùng lớp? Ngồi cùng bàn?
Nam nữ chính hỉ kết lương duyên?
Kịch hay nha! Ta mong chờ!
"Ai vậy? Đẹp trai quá!" Nữ sinh ngồi trước mặt Khuynh Diễm xuýt xoa.
"Ôi nhìn kìa, khuôn mặt cực phẩm đó, tớ chết mất!"
"Nè cậu gì đó ơi, nhìn tớ nè, nhìn tớ! Ôi cậu ấy không nhìn, đau lòng quá!"
"Hừ, chỉ là đẹp mắt thôi, con trai đẹp mắt để làm gì. Lũ con gái nông cạn!" Nam sinh đầu đinh trừng mắt với thiếu niên bên ngoài.
Khuynh Diễm vẻ mặt thờ ơ, nhưng tiểu nhân trong lòng lại đang vểnh tai lên nghe ngóng, kịch bản yêu nghiệt khuấy đảo chúng sinh này không xem là lãng phí nha!
[...] Kí chủ không thể thành thật làm người một chút sao?
"Cả lớp im lặng!" Giáo viên chủ nhiệm bước vào: "Đây là học sinh mới của lớp ta, hai em giới thiệu đi."
"Chào các cậu, mình là Đỗ Linh Lan, là học sinh mới chuyển đến, mong được các cậu giúp đỡ."
Tiểu mỹ nhân thanh thuần mỉm cười, như đóa sen trắng thơm ngát, mang hương vị nhẹ nhàng, nhìn là muốn yêu.
Không hổ là nữ chính nha!
Nhìn đáng yêu thế này ta cũng muốn chiếm làm của riêng đấy!
[Kí chủ, cô là nhân vật quần chúng, đừng vọng tưởng đoạt vai nam chính!] Kí chủ nhà nó là nữ nhân sao?
"Bạn học xinh đẹp, chúng tớ luôn sẵn lòng giúp đỡ cậu nha!" Nam sinh trong lớp nhao nhao ồn ào.
"Tiểu mỹ nữ thật đáng yêu, cái tên Linh Lan cũng thật đáng yêu!" Nam sinh fan cuồng thứ hai xuất hiện.
"Bạn học, nơi đây còn chỗ trống, đến ngồi cạnh tớ này!" Nam sinh fan cuồng thứ ba tận dụng cơ hội.
Chỗ ta cũng còn chỗ trống, em gái đáng yêu mau mau đến bên ta!
Nguyên chủ là đại tiểu thư cao quý cự người ngàn dặm, một mình ngồi một bàn. Nhưng Khuynh Diễm thì không, cô muốn giang rộng vòng tay chào đón em gái đáng yêu này đến giang sơn của mình.
[Kí chủ, mời cô bớt điên rồ lại!] Trái tim nó thật sự quá mệt mỏi rồi.
"Bọn con trai trong lớp cũng hơn gì chúng ta đâu, thấy sắc là mờ mắt!" Nữ sinh ngồi trước mặt Khuynh Diễm nhỏ giọng lầm bầm.
"Im lặng!" Giáo viên chủ nhiệm đập đập cái thước kẻ to đùng lên mặt bàn, nhìn nam sinh ra hiệu: "Em giới thiệu đi."
Nam sinh đứng trên bục giảng, ánh nắng ngoài cửa hắt vào, mạ lên người hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Tóc xoăn khẽ lay động trước trán, hàng mi dài che đi đôi mắt, vẽ lên hình dáng cánh quạt cong cong mờ ảo.
Nam sinh khẽ ngước mắt, toàn bộ học sinh trong lớp như mất đi hơi thở.
Hắn quá đẹp!
Nhưng, ánh mắt đó...
Thật âm trầm...
Âm trầm đến u oán!
Đôi môi hắn khẽ động, phát ra hai chữ: "Tần Ưu."
Sau đó?
Không có sau đó nữa.
Lợi hại nha!
Yêu nghiệt như vậy, làm sao ta tranh giành nữ chính với mi được?
[Kí chủ, cô thôi đi! Hắn không phải nam chính.] Hệ Thống mệt mỏi nhắc nhở.
Không phải nam chính?
Nhưng lúc cô nói Đỗ Linh Lan là nữ chính Hệ Thống lại không phản đối, vậy chắc chắn cô gái nhỏ nhắn kia là nữ chính.
Nam chính đâu? Không phải nên học cùng lớp với nữ chính sao?
"Hai em cứ tùy tiện ngồi vào chỗ còn trống." Giáo viên chủ nhiệm buông một câu vô trách nhiệm.
Cả lớp vẫn chưa hoàn hồn sau màn giới thiệu lạnh lẽo và ánh mắt đáng sợ của Tần Ưu thì hắn đã đi từ bục giảng tiến về phía cuối lớp.
Khuynh Diễm lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, nhưng đáy lòng lại đang là mưa rền sấm giật.
"Hệ Thống, mi lăn ra đây! Ta muốn mời nữ chính ngồi cạnh, mi lại cấm khẩu ta. Mi xem xem, tên thần kinh luôn muốn hủy diệt thế giới kia đang tiến về phía ta là chuyện quái quỷ gì? Ta thích nữ chính!"
[Ta không biết nha kí chủ, tư tưởng của hắn không nằm trong khống chế của ta.]
Khuynh Diễm nhìn Tần Ưu đang ngồi vào vị trí còn trống bên cạnh mình, ánh mắt cô tĩnh lặng trong suốt, miệng cười nhàn nhạt, nói: "Tôi không chào đón cậu."
[Kí chủ, xin cô đừng thẳng thắn như thế...]
Hệ Thống run run, nó cho là Tần Ưu ngồi vào chỗ rồi kí chủ sẽ im lặng chấp nhận, nên mới giải cấm khẩu cho cô. Ai ngờ là nó xem thường kí chủ, cô đúng là cái quỷ gì cũng dám nói!
Nhìn ánh mắt của đại nhân vật mà xem, thật đáng sợ!
Hệ Thống không sợ kí chủ, nhưng nó sợ oán khí của đại nhân vật.
[Kí chủ, cô... cô muốn hủy thế giới sao?]
Ta nói sai sao? Ta không chào đón hắn!
"Đi qua bên kia mà ngồi." Khuynh Diễm hất cằm về phía bên cạnh, nữ sinh bên đó liền mở to mắt mong chờ nhìn Tần Ưu.
Hệ Thống phát run, trực tiếp cấm khẩu kí chủ.