Chương 78: Mạt thế

Tầng 3 là nơi để quần áo, không gian của Hà Lộ có hạn, không có cách nào chứa đựng mọi thứ vô thời hạn.

Hà Lộ cùng Bạch Lương luôn trong tình trạng cảnh giác, ngay cả tinh thần của Vân Hy Hy cũng đang tập trung cao độ.

Chỉ có Thanh Chu như đang đi dạo trong khu trung tâm mua sắm dường như đang lưu luyến một ít tinh phẩm.

Tầng 3 có lẽ là an toàn, chỉ có một vài thây ma đã sớm bị Bạch Lương giải quyết.

Ba người họ cũng đã nhanh chóng thu thập xong.

“Quân Uyển.” Hà Lộ quay đầu gọi Thanh Chu đi lên lầu, lại thấy Thanh Chu đang soi gương trước cửa một cửa hiệu.

Nghe thấy giọng của Hà Lộ, Thanh Chu bình tĩnh đặt tách trà tiểu hùng trong tay xuống, đi về phía ba người họ.

“Cô…Cô đúng là vô kỷ luật!” Phổi của Vân Hy Hy gần như nổ tung.

Thiếu nữ xinh đẹp kia đang mang đồ trang sức sáng lấp lánh, kẹp mái tóc ra phía sau tai, lộ ra khuôn mặt có ngũ quan thanh tú.

Đôi bông tai màu đỏ san hô cũng xinh xắn và ôm sát vào tai cô.

Bạch Lương quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Chu, lập tức cúi đầu xuống.

Một người không dễ dàng bị trêu chọc.

Vẻ mặt Hà Lộ không thay đổi, nhưng trong lòng ngày càng chú ý đến cô gái không rõ lai lịch này.

Làm sao một người bình thường lại có thể để ý nhiều đến việc trang điểm của mình trong những ngày tận thế như vậy.

“Chúng ta lên tầng 4 đi.” Giọng điệu Hà Lộ mang theo vẻ đắc ý, nhìn Thanh Chu như đang bàn bạc.

Tầng 4 là nơi để đồ dùng sinh hoạt.

Thanh Chu gật đầu, không nói gì nữa, tay tùy ý sờ hạt san hô bên tai.

“Cô cẩn thận một chút! Đừng tùy ý gây chuyện.” Vân Hy Hy nghiêm nghị cảnh cáo Thanh Chu.

Thanh Chu quay đầu về phía cô ta, khóe miệng có chút cong lên.

Người vi phạm quy định…

Quả nhiên chỉ số thông minh đều thấp giống nhau.

Vân Hy Hy cảm thấy dựng tóc gáy, nhưng cô ta không muốn lộ ra vẻ yếu thế, quay đầu nhìn về phía khác mà không nói một lời nào.

Cũng may phần lớn tang thi trong tòa nhà này đều đã bị Thanh Chu dọn dẹp sạch sẽ, trên đường đi xuống cũng không gặp được mấy.

Sắc trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, mấy người cũng rời khỏi trung tâm mua sắm.

Vào lúc đó, chiếc xe bán tải màu xanh lục dẫn đường cho lũ tang thi đang đậu ở góc khuất phía sau trung tâm mua sắm, phía xa còn có mấy tang thi.

Mấy người nhẹ nhàng đến gần chiếc xe, chiếc xe không di chuyển mà mở cửa.

Mắt thấy chỉ còn cách xe vài bước, đám tang thi lại đột nhiên chú ý đến sự khác thường ở phía bên này.

Sau một tiếng kêu kì lạ, hàng chục tang thi lao ra từ mọi ngóc nghách.

“Không ổn!” Hà Lộ hét lên, quả cầu lửa màu đỏ đã nổ tung ở phía xa.

Bọn họ tăng tốc lao về phía xe.

Số lượng tang thi ngày càng nhiều, gần như bao vây cả xe và người.

Thanh Chu nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhưng lại không ra tay.

Bởi vì phía trước cô có Hà Lộ phía sau là Bạch Lương, các tang thi cơ hồ khó có thể tiếp cận cô.

Vân Hy Hy đương nhiên không dám tỏ vẻ thông minh vào thời điểm này, cô ta đối phó với tình cảnh hỗn loạn này một cách cẩn thận.

May mắn bên trong xe còn có người tiếp ứng, một dải sấm sét màu tím rơi xuống, đám tang thi liền ngã đầy xuống đất.

Nhưng động tĩnh ở phía bên này quá lớn, thu hút thêm càng nhiều tang thi.

Hà Lộ đẩy Thanh Chu, trực tiếp đẩy cô đến bên xe.

Thanh Chu cũng không nghĩ nhiều, người đàn ông bên cạnh liền đưa cô lên xe.

Trong xe còn có một người đàn ông, tay đang cầm chặt vô lăng như đang sẵn sàng lái xe bất cứ lúc này.

Chậc chậc, thanh kiếm này có vẻ vô dụng trong thời điểm này.

【Ký chủ, cô đang xem chương trình hay sao?】Bạch Thất có chút không nói nên lời.

Ký chủ này lại không giúp đỡ một chút nào thực sự khiến nó xem thường.

“Cả hai nhân vật chính đều chết ở chỗ này, cũng rất tốt.” Sắc mặt Thanh Chu không biến sắc đáp lại câu hỏi của Bạch Thất.

【Là ba người.】 Bạch Thất đối với câu trả lời của Thanh Chu không hề nhận ra sai sót nào.

Ba người? Thanh Chu đưa mắt nhìn người đàn ông mà cô chưa gặp bao giờ.

Vận may không tồi.

...

Ba người bên ngoài cũng nhanh chóng chạy tới bên xe, Vân Hy Hy thuận thế ngồi vào.

Hà Lộ kế tiếp, sau đó là Bạch Lương.

Bạch Lương vừa bước một chân vào xe, xe đã tức khắc khởi động, Hà Lộ trong nháy mắt nắm lấy cánh tay Bạch Lương.

Vô số xác sống đã bao vây họ, chiếc xe lao nhanh ra phía bên ngoài.

Bởi vì quán tính, nửa người của Bạch Lương dúi về phía sau.

Sau khi Vân Hy Hy choáng váng cũng tức tốc nắm lấy cánh tay của Bạch Lương.

“Ha.” Người đàn ông có dị năng hệ lôi* ngồi trên xe, tiếng cười trầm thấp tràn ra khỏi miệng.

*Dị năng hệ lôi (雷系異能): là dị năng có lực sát thương cao nhất, rộng nhất, nguy hiểm nhất. Sự tàn phá của dị năng hệ lôi là vô địch, không có bất cứ dị năng nào khác có thể sánh được.

【Ký chủ, dị năng giả mạnh nhất, Trịnh Minh An.】Bạch Thất rất có trách nhiệm giới thiệu người đàn ông mặt đầy khinh thường này.

Thanh Chu đánh giá Trịnh Minh An.

Thoạt nhìn chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, áo khoác màu đen vắt hờ hững trên vai.

Tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng hai người phụ nữ cũng kéo được Bạch Lương lên.

“Sớm muộn gì cũng thành người dị biến, cứu hắn làm gì?” Giọng điệu của Trịnh Minh An có chút khinh thường, thế nhưng lại lộ ra vẻ không chút nao núng.

“Ít nhất hiện tại cậu ấy vẫn là một con người!” Hà Lộ ngồi sụp trên mặt đất tràn đầy bất mãn, khẩu khí nói với Trịnh Minh An thật sự không nể cô.