Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Kí Chủ Không Làm Người

Chương 77: Mạt thế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hà Lộ không ngờ Thanh Chu sẽ trả lời như vậy, hơi cúi đầu rồi sau đó lộ ra một nụ cười sang sảng.

“Không bằng đi theo chúng tôi? Đến thành H, cô sẽ có được sự che chở tốt nhất.” Hà Lộ tự hỏi một lát rồi đưa cành ô liu về phía Thanh Chu.

Có người như vậy ở trên đường, có thể sẽ giúp đỡ được không ít việc.

“A Lộ!” Vân Hy Hy không hài lòng kêu lên: “Vật tư của chúng ta vốn đã khan hiếm!”

Mang thêm người trở về thành, đó là chuyện quân đội nên làm.

Loại người mang dị năng trong người như bọn họ, ra ngoài thu thập vật tư cũng đã đủ nguy hiểm rồi.

Lại mang theo cái đứa con ghẻ tay trói gà không chặt này, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Mấu chốt nhất chính là...... Cô ta thật vất vả mới khiến cho hai người đàn ông trong đội quan tâm chăm sóc mình.....

Cái người Tống Quân Uyển này... Không thể không thừa nhận, đúng là đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với bộ dáng xộc xệch này của cô ta.

“Được.” Thanh Chu cười.

Vân Hy Hy lại bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh.

Thiếu nữ này khi cười rộ lên khóe miệng có hai má lúm đồng tiền, thật ngọt ngào.

Nhưng cô ta cứ cảm thấy hơi quỷ dị.

Bạch Thất nghe được tiếng lòng của Vân Hy Hy, không khỏi cảm thấy có cùng cảm nhận.

Tự tin chút đi, xóa chữ hơi kia đi.

Thử nghĩ một khối thi thể nhìn cô mỉm cười, chẳng lẽ không phải rất quỷ dị sao?

“Vậy hãy để chúng tôi bảo vệ cô an toàn.” Hà Lộ cũng cười.

Cô biết ý cười của thiếu nữ này không đạt đến đáy mắt.

Nhưng thì sao chứ, trong mạt thế này mỗi người đều có tâm tư của riêng mình.

“Nhưng....Dung Thành thật sự nguy hiểm, chúng ta đều ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể tự tiện mang theo thêm người được chứ!” Vân Hy Hy đương nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Thanh Chu cười khẽ một tiếng, có chút không biết tại sao.

Rốt cuộc ai là đứa đáng bị ghẻ lạnh.

“Ha ha!” Hà Lộ cũng có chút bất mãn.

Chưa nói đến Tống Quân Uyển còn có chút năng lực, cho dù là người bình thường, nếu gặp bọn họ thì cũng nên giúp một tay.

Vân Hy Hy sao có thể trở nên như thế này!

Mặc dù nói ngày tận thế sẽ thực sự sẽ thay đổi con người, nhưng làm sao bản chất lương thiện của một người lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy.

“Tôi sẽ bảo vệ người tôi mang theo!” Hà Lộ rất cứng rắn, gần đây cô đã chịu đựng Vân Hy Hy rất lâu rồi.

Thanh Chu khẽ nghiêng đầu, một nụ cười chợt trào ra từ khóe miệng.

Tam quan của nữ chính này khá đúng! Đầu óc cũng khá tốt, không hổ danh là nữ chính.

“Cô!” Vân Hy hy không nói nên lời.

Hà Lộ có dị năng không gian cùng song dị năng hệ hỏa, ngay cả địa vị của cô ở thành phố H cũng rất thấp.

“Cô tên là gì?” Thanh Chu từ cầu thang đi xuống, ném thanh kiếm trên tay. Cô có chút ghét bỏ sự bẩn thỉu trên thanh kiếm.

“Xin chào, tôi tên là Hà Lộ.” Hà Lộ thấy Thanh Chu đi tới, trên mặt ý cười càng lớn, đưa tay về phía Thanh Chu.

Thanh Chu khẽ gật đầu, nhưng không có nắm tay Hà Lộ.

Vân Hy Hy bên cạnh cười một cách kỳ lạ, tựa hồ có chút chế giễu.

Hà Lộ không quan tâm lắm, trên đời có rất nhiều người lập dị.

Bạch Lương nhanh chóng bước xuống lầu với một đống quần áo trên tay, bước chân có chút không vững, hình như là bị thương.

“Bạch Lương!” Vân Hy Hy lập tức hét lên một tiếng chói tai: “Anh sao vậy?”

Bạch Lương dừng lại, liếc nhìn Vân Hy Hy, đưa quần áo cho Hà Lộ mà không nói lời nào.

Hà Lộ có dị năng không gian, về cơ bản nhiệm vụ của cô ấy là thu thập vật tư.

Bạch Lương sau khi đưa quần áo cho Hà Lộ, xoay người đi lên lầu.

“Tôi đi!” Hà Lộ kéo tay Bạch Lương lại.

Thu thập vật tư luôn là công việc do cô làm, chỉ là một vấn đề nhỏ đã đưa Bạch Lương lên tầng 3.

Tuy rằng Bạch Lương đã bắt đầu dị hóa.

Nhưng......

Hiện giờ vẫn là một con người.

Bạch Lương gật đầu không có nói gì nữa mà đuổi theo bước chân Hà Lộ.

Anh ta sẽ không chết.

Cho nên trách nhiệm của anh ta là bảo vệ tính mạng những người trong đội.

“Tôi đi nữa!” Vân Hy Hy hét lớn.

Cô ta để ý đến sự lạnh nhạt của Bạch Lương đối với cô ta, cô ta đã xem qua nguyên tác, Bạch Lương đã như vậy với mọi người trước khi anh ta hắc hóa.

Thờ ơ nhưng lại cũng rất thận trọng.

Anh ta là dị loại, cho nên có chút tự ti.

Sợ bị đồng đội bỏ rơi bất cứ lúc nào.

“Ở bên trên nguy hiểm, đừng làm phiền!” Giọng điệu của Hà Lộ có chút cứng ngắc.

“Phía dưới cũng nguy hiểm!” Vân Hy Hy phản bác lại.

Bạch Lương dừng bước, tiếp tục cúi đầu.

Chiếc mũ màu đen to rộng gần như che hết toàn bộ khuôn mặt.

“Vậy thì cùng nhau đi đi?” Khóe miệng Thanh Chu hơi cong lên, giọng nói trong trẻo tràn ra từ môi cô.

Hà Lộ liếc mắt nhìn Thanh Chu.

“Được.”

Gần như trả lời theo bản năng, căn bản không cần phải suy nghĩ.

Đôi mắt của cô tựa hồ có một loại ma lực, ngay lập tức làm dịu đi sự lo lắng của cô ấy.

“Cô!” Vân Hy Hy mở to mắt nhìn Thanh Chu.

Tuy rằng được như mong muốn, nhưng cô ta không mong muốn nó diễn ra theo cách này!

Thanh Chu không nhìn Vân Hy Hy, nhấc chân đuổi theo hai người họ.

Vân Hy Hy cho dù có khó chịu cũng chỉ có thể đuổi theo họ, dù sao thì Dung Thành cũng nguy hiểm, thật sự cô ta không dám một mình đối mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »