Chương 76: Mạt thế

Thanh Chu không có bác bỏ, lấy một thanh bảo kiếm trang trí từ trong cửa hàng thời trang, mở cửa phòng.

Ngồi chờ chết cũng không phải cách hay.

Khách sạn nhỏ này ở tầng cao nhất của khu mua sắm, bởi vì cúp điện trong một thời gian dài, thang máy cũng đã đình chỉ vận hành.

Thanh Chu theo thang bộ đi xuống dưới từng tầng, dưới lầu lại truyền đến tiếng hỗn loạn thật sự.

Thanh Chu hiện tại không phải là người sống, nếu không có tiến đến gần, xác sống cũng sẽ không chủ động công kích Thanh Chu.

Mà trong tình huống bình thường, xác sống cấp thấp không có năng lực tư duy, sẽ chỉ lang thang ở một nơi cố định.

Đi lại với biên độ lớn như này, có lẽ là có người tới.

Càng đi xuống, tiếng vang càng lớn.

Sau đó Thanh Chu liền đứng ở cửa lối đi an toàn nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang chạy về hướng bên cô, phía sau còn có hai tang thi đuổi theo.

Dường như không ngờ là sẽ gặp phải người trong quá trình lên lầu, bóng đen kia khi đi đến trước người Thanh Chu rõ ràng có dừng lại một chút.

Cầu thang vốn đã nhỏ hẹp, một người bên trên một người ở dưới căn bản là không có cách nào nhanh chóng tránh ra.

Thanh Chu không có chút hành động né tránh nào, bóng đen kia càng là bởi vì giật mình mà bỗng nhiên dừng lại.

Hai xác sống vốn đuổi theo không bỏ cũng đã sát đến.

Khuôn mặt của Thanh Chu không có biểu tình mà giơ kiếm lên, chỉ một kiếm đã đâm xuyên qua đầu của hai xác sống.

Não trắng vẩy ra, thậm chí phần lớn đều rơi xuống trên vai của bóng đen, tản ra mùi tanh hôi khiến người khác buồn nôn.

Bóng đen kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thanh Chu, đồng tử màu đen hơi nhiễm chút màu xám.

Nhưng ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, cực kỳ nhanh nhạy lắc mình lên lầu.

Thanh Chu đứng ở tại chỗ, vẻ mặt chán ghét nhìn thi thể của hai xác sống trên mặt đất.

Người vừa mới lướt qua.

Tròng mắt có chút chuyển xám, làn da xám trắng, nhanh nhạy giống như một người thường.

Là xác sống?

Không..... Còn chưa hoàn toàn trở thành tang thi.

“Bạch Lương! Bạch Lương!” Một tiếng gọi thanh thúy vang vọng trong toàn bộ khu trung tâm mua sắm.

Tiếng vang như vậy, sợ là sẽ nhanh chóng hấp dẫn một lượng lớn xác sống đến.

Nhưng xem ra, phần lớn xác sống trong thành đã đi theo chiếc xe bán tải màu xanh lục kia rồi.

Hay cho một kế điệu hổ ly sơn.

Nhưng mà... Bạch Lương?

Thanh Chu chỉ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.

【 Bạch Lương, một trong những nam chủ, vua của xác sống】Âm thanh của Bạch Thất rất nhanh đã vang lên trong đầu của Thanh Chu.

Khoé miệng của Thanh Chu hơi nhếch lên.

Thật tốt.

【 Có lẽ hiện tại còn chưa phải 】 Bạch Thất như suy tư gì đó mà nói.

Nếu thật là vua của xác sống, thì sẽ không bị hai xác sống cấp thấp đuổi theo.

Tiếng gọi Bạch Lương từ xa tới gần, cuối cùng ở cửa xuất hiện hai bóng người.

Vân Hy Hy ngẩng đầu nhìn cô gái đứng trên cầu thang.

Mái tóc dài hơi uốn cong như thác nước ở trên người, hơi có chút ẩm ướt. Váy dài màu đen bao lấy cơ thể của cô gái, lộ ra một đoạn cẳng chân. Áo gió màu trắng được mặc tùy ý trên người, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô gái.

Một thanh trường kiếm tinh xảo có vẻ lâu đời nằm trong tay của cô gái, thế mà lại không có một chút không hợp nào.

Xinh đẹp mà lại thần bí.

Người này như đang ở chốn đào nguyên chưa từng trải qua khảo nghiệm của mạt thế.

“Cô là ai?” Vân Hy Hy mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo ác ý nồng đậm.

Cô ta là một sinh viên thế kỷ 21, chính là vì sau khi xem xong quyển《 thăng trầm tận thế 》 này mà phun ra hai câu nữ chính chân đạp N thuyền, liền thật sự xuyên sách.

Lại còn là bạn thân của nữ chính.

Tuy rằng nhân vật này không phải là đại lão gì, nhưng bằng vào những hiểu biết của cô ta về quyển sách này, cô ta nhất định có thể vượt qua nữ chủ.

“Tống Quân Uyển.” Thanh Chu nhìn thấy sắc mặt khó chịu của cô gái trước mắt không dấu vết nhíu mày.

Lại là một người vi phạm pháp tắc.

Sao lại cứ gặp được liên tục vậy.

Vân Hy Hy ngẩn ra.

Cái tên này, không có ấn tượng!

Hẳn là một pháo hôi.

Nhưng nào có một pháo hôi xinh đẹp như vậy!

“Mỹ nữ ở một mình sao?” Một người khác mở miệng nói chuyện, giọng nói sáng sủa, không nhẹ nhàng mềm mại giống như Vân Hy Hy.

Trong tay Hà Lộ cầm một khẩu súng, một tay khác đặt ở trong túi.

“Ừm.” Thanh Chu gật đầu, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Đứng ở cầu thang không lên cũng không xuống, những giọt máu não đặc sệt cũng theo thanh kiếm nhỏ giọt tại chỗ.

“Muốn đi đâu vậy?” Hà Lộ dường như cũng không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Thanh Chu, vẫn mở miệng tiếp tục hỏi.

Người này......

Nhìn cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, nhưng ăn mặc lại rất tinh tế.

Hà Lộ không che giấu ánh mắt đánh giá của mình chút nào.

Không phải là nhân vật đơn giản.

“Không biết.” Thanh Chu thay đổi tư thế, nghiêng người dựa vào một bên tường.

Nơi lớn như vậy, thật là không biết phải đi đâu.

Nếu đi theo nữ chính, có phải sẽ dễ dàng nhìn thấy những người gọi là nam chủ đó hay không.

Gϊếŧ chết hết bọn họ, sau đó xác nhập thế lực của bọn họ.

Tiết kiệm sức lực và thời gian.

【......】 Bạch Thất lại lâm vào trầm mặc.

Ký chủ nghĩ như vậy đúng là không có vấn đề gì, nhưng nó luôn cứ cảm thấy sởn tóc gáy.