Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Kí Chủ Không Làm Người

Chương 74: Mạt thế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xác chết khắp nơi dưới bầu trời màu tím đen, máu loãng chảy xuôi trên mặt đất khô cạn.

Bên cạnh Vu Hồ từng vang danh thiên hạ một thời, trận chiến giữa nhân loại và tang thi vừa mới kết thúc.

Trong đống thi thể chất chồng ở một bên, một đôi tay dính đầy máu tươi và vết bẩn giật giật.

【 Ký chủ, vị diện này có chút đặc biệt 】 Âm thanh máy móc của Bạch Thất ở trong không gian yên tĩnh này có vẻ rất chói tai.

Nó quá bỉ ổi rồi!

Vị diện trước cô còn oán giận nhiệm vụ quá mức đơn giản, không ngờ nó liền trực tiếp đưa đến vị diện như này.

Cái này đúng thật là sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.

Thanh Chu cố sức đẩy từng thi thể trên người của mình ra, từ trong đống thi thể giãy giụa bò ra.

Trong đống thi thể này có của nhân loại, cũng có xác sống khuyết tật không đầy đủ.

Trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi, Thanh Chu không chút do dự xoay người nhảy xuống Vu Hồ.

Bạch Thất không ngăn cản hành động của Thanh Chu, ngay cả nó cũng cảm thấy ghê tởm muốn chết đối vi diện giả thiết này.

“Nói đi.” Cả người Thanh Chu ngâm ở trong nước, lại không cảm thấy nước rét lạnh.

Thân thể này của cô, có vấn đề.

Bạch Thất ngẩn ra, vội vàng truyền ký ức của chính chủ cho Thanh Chu.

Thân thể mà Thanh Chu sử dùng này tên là Tống Quân Uyển, là em gái của thành chủ thành Z, đã thức tỉnh dị năng hệ băng siêu cường đại.

Nhưng thân phận và năng lực của Tống Quân Uyển ở trong mạt thế lại trở thành gông xiềng giam cầm cô. Lòng người ở trong mạt thế vốn dĩ khó lường, Tống Tề thân là anh trai lại vì *tị hiềm, mà giao tất cả các việc bẩn việc nặng việc nguy hiểm cho em gái của mình, có được chỗ tốt lại chỉ để một phần cực nhỏ cho Tống Quân Uyển.

*1. Tị hiềm là sợ bị hiểu lầm, nghi ngờ mà tránh không làm việc đó: sợ hiểu lầm nên tị hiềm không hỏi han gì. 2. Nghi ngờ, không tin nhau mà tránh sự hợp tác, quan hệ với nhau: xoá bỏ sự tị hiềm giữa các dân tộc

Nhiệm vụ lần trước, Tống Quân Uyển cửu tử nhất sinh mới có được tinh hạch cực phẩm, Tống Tề không có sung công, vốn tưởng rằng là để lại khen thưởng cho em gái mình, không ngờ là vì mang đến hoạ sát thân cho Tống Quân Uyển.

Lần thu thập vật tư này, tiểu đội do Tống Quân Uyển đứng đầu gặp phải tập kích ở khu vực gần Vu Hồ, cục diện vốn đã bất lợi, trong đội lại có người vì tinh hạch cực phẩm mà ra tay ám hại Tống Quân Uyển.

“Cho nên, hiện tại ta là xác sống?” Thanh Chu nhíu mày.

Ký ức cuối cùng, là hình ảnh Tống Quân Uyển bị đẩy vào trong đàn xác sống.

Thanh Chu nhìn cánh tay trắng nõn đang ngâm dưới hồ nước mà hơi sững sờ.

Cái thứ đồ chơi là xác sống này trắng như vậy sao?

【 Hình như......】 Bạch Thất cũng đang đánh giá Thanh Chu, nhiệm vụ lần này của bọn họ có chút đặc biệt, không giống với trước kia là trước khi chính chủ chết tiến vào thân thể của họ.

【 Ký chủ...... Có lẽ không phải 】 Bạch Thất nhìn rất lâu mới cho một đáp án phủ định.

Đôi mắt của Thanh Chu là màu đen mà không phải là màu xám, làn da trắng nõn trên người gần như trong suốt, so với xác sống kia càng là một trời một vực.

“......” Thanh Chu trầm mặc.

Tống Quân Uyển đã chết là điều chắc chắn không có nghi ngờ gì.

“Không phải xác sống?” Thanh Chu vẫn lên tiếng, tuy là giọng điệu dò hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.

【 Ừ... Có lẽ là cương thi? 】 Bạch Thất cũng không rõ.

Khoé miệng Thanh Chu hơi run rẩy, đúng là rất chuẩn xác.

Hiện tại cô không có hô hấp, không có nhịp tim, cũng không biến thành xác sống, đúng là một khối thi thể.

“Nhiệm vụ.” Thanh Chu có chút không thể tiếp thu cái giả thiết không phù hợp lẽ thường này.

Xác sống và cương thi có thể cùng tồn tại dưới một pháp tắc sao?

【 Thành lập đế quốc thống nhất 】 Bạch Thất mặt vô biểu cảm tuyên bố nhiệm vụ.

Tim mệt!

Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?

“......” Thanh Chu lại lâm vào một trận trầm mặc: “Chuyện này có liên quan gì đến Tống Quân Uyển?”

Cô cho rằng, ít nhất là có báo thù gì đó thôi.

Thành lập đế quốc thống nhất?

Cái này từ trước đến nay dường như cũng không phải là mộng tưởng của Tống Quân Uyển.

【 Ký chủ, tình huống của chúng ta có chút khó giải quyết, Tống Quân Uyển này không phải là người mà trời chọn 】 Bạch Thất vừa xem nhiệm vụ vừa nói, giọng nói còn có chút run rẩy hiếm có.

【 Thế giới hiện tại chúng ta đang ở thật ra là một quyển sách, mà người trời chọn là tác giả của quyển sách này. Anh ta không hài lòng với kết cục hỗn chiến chia năm xẻ bảy của quyển sách này, nhưng lại không thể không đón ý nói hùa với nhu cầu của thị trường 】 Lúc Bạch Thất tuyên bố nhiệm vụ thì cả người đều cảm thấy không được tốt.

“......” Không biết đây là lần thứ mấy Thanh Chu trầm mặc sau khi tiến vào vị diện này.

Bạch Thất lập tức cảm thấy có chút thấp thỏm bất an.

【 Cho nên, chấp niệm của anh ta sau khi chết là viết lại kết cục của quyển sách này 】 Bạch Thất thở phào một hơi, cuối cùng cũng nói xong những gì muốn nói.

Cái nhiệm vụ rác rưởi gì vậy!

Nó không phục.

【 Nói đơn giản là, chúng ta xuyên sách 】 Bạch Thất sợ Thanh Chu không nghe rõ nên nói bổ sung.

“Vai chính là Tống Quân Uyển?” Thanh Chu bình tĩnh mà tiếp nhận cái giả thiết hoang đường này.

【......】 Lúc này đến phiên Bạch Thất trầm mặc.
« Chương TrướcChương Tiếp »