Chương 150: Chỉ thích em

[Liễu Lưu lát nữa sẽ vô tình đổ rượu lên người của Giang Thần, hai người sẽ quen nhau ] Bạch Thất nói sơ qua một chút, chọn trọng điểm nói.

Nó đương nhiên sẽ không nói đại thiếu gia Giang Thần kia thấy Liễu Lưu xinh đẹp dịu dàng, chuẩn bị bắt chuyện con nhà người ta.

Nhưng mà hai người này coi như là một đoạn nghiệt duyên, Giang Thần là một trợ lực lớn của Liễu Lưu khi cô ta mới thành danh, vậy mà sau đó, cô ta khăng khăng một mực đi theo Đoàn Văn Sinh.

Nhưng...... Bạch Thất nhìn thoáng qua vị ký chủ nhà mình. Vị đại nhân này, tính cách này...... Ký chủ sẽ không phải muốn thực hiện nhiệm vụ luôn ấy chứ? Sao bảo nghỉ ngơi mà?

Cũng may...... Vợ chồng đã kết hôn? Đây là một mối quan hệ tốt.

Thanh Chu chậm rãi đứng lên, bắt đầu đi về phía bên kia. Tiếng lòng của Bạch Thất, cô không thèm nói ra.

Liễu Lưu bưng khay rượu đi vào trong góc. Nơi đó có bốn người đàn ông, mặc dù đều không ngồi ở trong ghế lô. Nhưng người trong quán bar nói cho cô ta biết đó là nhân vật trong giới thượng lưu ở kinh thành. Trong đó có Giang đại thiếu gia.

Giang Thần hoa danh bên ngoài, cô ta lại là một mỹ nữ, không đi thử chẳng phải là lãng phí túi da của mình sao.

Liễu Lưu đang nghĩ như vậy: Đυ.ng ngã. Toàn bộ rượu trong ly đổ lên người người nọ.

[ … ] Bạch Thất khâm phục.

Phương pháp ngăn cản này của ký chủ nhà mình, thật đúng là đơn giản mà thô bạo. Thanh Chu nhìn ngực mình ướt một mảng, mùi gay mũi bắt đầu lan tràn trong không khí. “... Xin lỗi." Thanh âm này mềm nhũn, giống như là không có khí lực gì. Liễu Lưu lúc này mới nhìn thấy cô gái mà mình đυ.ng phải. Một đôi mắt hoa đào đẹp mắt, khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt. Làn da trắng như bệnh trạng, lại tự dưng làm cho cô gái này có vài phần khí chất khiến người ta thấy là thương, vừa nhìn một chút liền làm cho người ta muốn thân cận.

Liễu Lưu tự xưng là đại mỹ nữ, nhưng khi nhìn thấy cô gái này. Cảm thấy mình giống như thấp hơn một đoạn.

Không hiểu sao, cô ta không muốn xin lỗi. Giang Thần đang chơi đùa vui vẻ, lại ngẩng đầu nhìn thấy một cô bé. Rất đẹp, giống như một con búp bê sứ dễ vỡ. Loại hình này từ trước đến nay không phải là món ăn của anh ta.

Giang Thần thu hồi ánh mắt, lúc ngửa đầu uống rượu lại nhịn không được nhìn thoáng qua.

"Giang thiếu." Người đẹp bên cạnh tiếp tục đưa rượu cho Giang Thần. Lưu Nhị gia nhìn theo ánh mắt của Giang Thần.

"Yo! Lâm muội muội thật xinh đẹp." Thoáng cái tầm mắt của Lưu Nhị thiếu gia, một bàn người đều nhìn qua.

Liễu Lưu chú ý tới, con mồi của cô ta giờ phút này đều đang nhìn cô ta. Nhưng...... Bên cạnh Liễu Lưu còn có một thợ săn mạnh hơn.

"Xin lỗi …" Thanh Chu dùng giọng nói dịu dàng nhấn mạnh một lần nữa.

"Không...... phải là tôi xin lỗi." Liễu Lưu cúi đầu, dáng vẻ ấm ức.

Thanh Chu nghe thế có hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó cô liền sáng tỏ. Nhìn vào góc bên kia. Giang Thần đang ở đó.

Thanh Chu không nhìn nhiều, khoảng cách không quá gần, cơn buồn ngủ cũng không quá nồng đậm.

"A." Một tiếng cười khẽ từ trong miệng Thanh Chu tràn ra.

Liễu Lưu có ảo giác lạnh cả người, lúc ngẩng đầu lên, cô gái đã đi ra ngoài.

Những người này thật là...... Sắc mặt Liễu Lưu hơi khó coi, rõ ràng không nói gì, cô ta lại cảm nhận được sự khinh thường từ trong ra ngoài của đối phương. Thật khiến người ta chán ghét.

"Ơ, vậy mà đi rồi!" Tiểu thiếu gia nhà họ Tống - Tống Triết có chút tiếc nuối. "Cô bé này thú vị."

Giang Thần khẽ chậc một tiếng, nhận lấy ly rượu mà người phụ nữ bên cạnh đưa tới. Trẻ con không biết từ đâu tới, len lén chạy tới quán bar, hơn phân nửa là vì trốn cha mẹ. Bọn họ không phải là người cùng một thế giới, không cần phải trêu chọc. "Sao...... Tôi lại cảm thấy có chút quen mắt?"

Lưu Tranh có chút nghi ngờ nhìn theo bóng lưng kia. Anh ta luôn cảm thấy cô gái nhỏ xinh như búp bê kia đã gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.



Thanh Chu đi qua cửa sau của quán bar, vì thế liền bảo tài xế chờ cô ở cửa sau. Cửa phía sau quán bar luôn vắng ngắt, Thanh Chu gần như đi một mình, bỗng nhiên đυ.ng phải một người.

Người nọ đội mũ màu đen, lúc này mới đưa tay tháo khẩu trang và kính râm xuống. Hai người gần như là đi tới trước mặt nhau. Phía sau người nọ còn có một ông chú đeo mắt kính, vừa nhìn thấy Thanh Chu liền khẩn trương.

Hành lang của quán bar vốn chật chội nên cần có một người nghiêng người nhường đường mới có thể cho một người kia đi qua được. Hai người gần như là mặt đối mặt đứng chung một chỗ.

Trịnh Huyền Diệp nhìn khẩu trang và kính râm trong tay, có hơi do dự một chút, sau đó liền lộ ra khuôn mặt tươi cười với Thanh Châu.

"Xin chào."

Trịnh Huyền Diệp chào hỏi trước. Ông chú phía sau vội vàng đi theo. Thanh Chu nhìn người này không có biểu cảm gì.

"Tránh ra."

Chỉ có hai chữ, ngay cả giọng điệu cũng không có gợn sóng. Trịnh Huyền Diệp xấu hổ sờ chóp mũi.

Cô gái này không biết anh sao? Chẳng lẽ anh tự tin quá, không phải ai cũng biết anh mà anh lại hành động như vậy.

Ông chú phía sau hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó liền nhìn thấy Trịnh Huyền Diệp nghiêng người, vì vậy cũng nghiêng người theo. Thanh Chu không nhanh không chậm đi về phía trước. Thân thể của cô gái này vốn không tốt nên không làm được trò trống gì khiến cô cũng rất phiền. Đi được có mấy bước thôi mà cũng hô hấp khó khăn. [Ký chủ...... Ký chủ, đó là Trịnh Huyền Diệp!] Bạch Thất nhắc nhở.

Đây là thần tượng của ký chủ!

Ký chủ không thể lãnh đạm, không thể giống như không quen biết, như vậy nhiệm vụ chính tuyến phải làm sao hoàn thành đây?