Chương 19: Đội nón xanh cho chị dâu

Hứa Trạch, cậu đúng là chị em tốt của tôi!

Ánh mắt mang theo sát khí bí mật không dấu vết trừng mắt lườm Hứa Trạch một cái.

Ngay lúc đó Tô Dư đã muốn chạy trốn!

Cứu mạng!

Đây là lần đầu tiên cô trốn học trong tháng này, vậy mà lại bị Tô Cảnh Thâm đúng lúc bắt gặp.

Khi cô nghĩ lại, chẳng phải Tô Cảnh Thâm cũng trốn học à, lại còn đưa cả chị dâu đến liên hoan?

Nếu anh dám cáo trạng cùng với bố mẹ, cô cũng thể nói ra chuyện anh yêu sớm ở trong trường học a!

Hứa Trạch dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Tô Dư, muốn nói lại thôi, anh ta muốn nói: Anh ta cũng vô tội, ai biết hot boy Trác sẽ kéo cả Tô Cảnh Thâm và Nhạc Nhã Nhi còn có vài người trong đội bóng rổ đến?

Ánh mắt sâu thẳm, trằn trọc dừng ở ánh mắt giao lưu ăn ý giữa hai người, đấy lòng Tô Cảnh Thâm mang theo một chút bực bội.

Cô và Hứa Trạch đây là đang liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người đấy à?

“Dư Dư, giới thiệu với cậu một chút, Tô Thần, Nhạc Nhã Nhi và bạn thân của cô ấy Triệu Thiến Thiến. Hai vị này ở trong đội bóng rổ trường chúng ta Chu Khải, Lục Hàn Nhất.

Không ngờ lại gặp phải một trận lớn như vậy, Tô Dư ám ảnh. “Xin, xin chào các cậu, tôi là Tô Dư.”

Cô nắm chặt vạt áo đồng phục, cô đã tính toán trở về sẽ kéo Hứa Trạch vào danh sách đen, hại cô thành như vậy.

“Cậu chính là Tô Dư sao? Thường xuyên nghe A Trạch nhắc đến cậu, cậu học lớp 8 nhỉ.” Nhạc Nhã Nhi mỉm cười dẫn đầu đánh vỡ sự xấu hổ.

Không hổ là nữ thần vườn trường, vừa dịu dàng vừa săn sóc!

Độ hảo cảm với nữ thần tăng vọt lên, có một người chị dâu như vậy cũng không tệ lắm.

Đột nhiên cô nghĩ đến việc sáng nay cô và Tô Cảnh Thâm lén làʍ t̠ìиɦ trên tàu điện ngầm, Tô Dư có hơi chột dạ, cô làm vậy có tính đội nón xanh cho chị dâu không?

“Đúng vậy, tôi học lớp 8.”

Triệu Thiến Thiến ngồi ở một bên che miệng lại, ra vẻ kinh ngạc. “Lớp 8 á? Không phải cái lớp có tiếng lót đế học sinh học rất dở đấy sao?”

“Thiến Thiến, Tô Dư là bạn của A Trạch, cậu đừng nói như vậy mà.” Nhạc Nhã Nhi dịu dàng lên tiếng trách móc.

“Không sao đâu…. Lớp của chúng tôi thành tích tương đối kém.”

Triệu Thiến Thiến nhìn khá giống hồ ly tinh, có vài phần tương tự với ngũ quan hoà thuận vui vẻ của Nhạc Nhã Nhi nhưng khí chất lại khác nhau như trời với đất. Hơn nữa lời nói vừa nói ra khiến cho người khác cảm thấy cô ta làm một người không có đầu óc, Tô Dư nghĩ kể cả cô ta không thích cô đi chăng nữa thì cũng không nên nhắm vào cô vội vàng như vậy, cuối cùng còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy.

Hơn nữa loại hạ thấp kiểu này, đối với học sinh dở như Tô Dư mà nói, thật sự không đau không ngứa.

Hứa Trạch nghẹn lại, coi như là để lại mặt mũi cho Nhạc Nhã Nhi, anh ta nói sang chuyện khác. “Ngồi xuống trước đã, chúng tôi vừa mới gọi đồ ăn, việc kinh doanh ở đây tốt như vậy, có khi còn lâu nữa mới được phục vụ đồ ăn.”

Tô Dư cúi đầu nhìn một vòng, từ trái sang phải theo thứ tự là Tô Cảnh Thâm, Nhạc Nhã Nhi, Triệu Thiến Thiến, Chu Khải, Lục Hàn Nhất, Hứa Trạch.

Vừa định ngồi xuống cạnh Hứa Trạch, Trác Dịch Phàm đã kéo ghế ở chỗ ngồi cô nhìn trúng sau đó ngồi xuống.

Người xui xẻo, thật làm cô uống nước cũng bị tắc ở kẽ răng!

Cả người cô cứng đờ ngồi xuống vị trí giữa Tô Cảnh Thâm và Trác Dịch Phàm, vui sướиɠ khi được ngồi gần hai nam thần lập tức biến mất. Bên tay trái chính là Tô Cảnh Thâm, quả thực là tra tấn!

“Nghe nói em chơi Vinh Quang II sao?”

Vừa ngồi xuống, Trác Dịch Phàm đã lấy chiếc iphone 13 proMAX đời mới nhất ra, tràn đầy khí chất phú nhị đại, “Muốn chơi cùng với anh không?”

Tuy anh ta đang hỏi Tô Dư, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn cô.

Không nghĩ đến nam thần sẽ chủ động mời.

Tâm trạng của Tô Dư thấp thỏm mà lén ngẩng đầu lên, quả nhiên trên bàn đã có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô. Cô còn có cảm giác vẻ mặt của Nhạc Nhã Nhi không thích hợp lắm.

Giờ phút này, cô muốn trở thành một người tàn hình.

Nhưng mà khó mà có chung sở thích với nam thần, khó có được cơ hội giao lưu chung với nam thần cho nên Tô Dư không cam lòng để lãng phí cơ hội này như vậy!

“Được…. Được nha…..”

Đứng vững trước áp lực tâm lý thật lớn, mặt của Tô Dư đỏ lên, lấy ra chiếc i7 mà Tô Cảnh Thâm đã thải lại cho mình từ mấy năm trước.

Chơi Vinh Quang II cùng cô và Trác Dịch Phàm còn có Lục Hàn Nhất và Hứa Trạch, những người khác đều nói không chơi.

Trò chơi kết hợp…..

Vừa mới vào giao diện của trò chơi, Trác Dịch Phàm đã chọn đánh xạ thủ. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta tiến lại gần Tô Dư, thấp giọng hỏi. “Anh chơi AD* rồi, em có muốn chơi hỗ trợ không?”

*AD: Attack Damage- gây sát thương bằng đòn đánh tay, AD thường dùng để chỉ những vị tướng xạ thủ gánh team, gây ra nhiều sát thương nhất trong team

Tô Dư đang tập trung chọn tướng, nghe được Trác Dịch Phàm dò hỏi thì cô ngẩng đầu lên, suýt chút nữa thì môi của cô đã cọ vào cằm của anh ta.

Thình thịch.

Trái tim đập nhanh đến nhảy ra ngoài!

Nhưng cô cảm giác được sự không thích hợp…. Trác Dịch Phàm cố ý câu dẫn cô, một trăm phần trăm là để Nhạc Nhã Nhi chú ý đến!

Mặc dù nam thần thất tình rất thảm nhưng bị trở thành công cụ của nam thần còn thảm hại hơn!

“Phiên bản này, xạ thủ mà anh chọn, không được.”

Ngay khi cô thấy anh ta lựa chọn tướng xạ thủ, cô đã nói. Vị tướng mà anh ta chọn vừa khó thao tác hơn nữa trong phiên bản này vị tướng cũng rất yếu, quả thực là một vị tướng chiến đấu rác rưởi.

Lục Hàn nhịn không được bật cười thành tiếng, “Em nói A Phàm không được sao?”

Mắt cô trợn trắng trước trò vui đùa thô tục này, cô và anh ta không hề thân thiết có được không hả, “Khụ khụ, tôi đánh rừng, Hứa Trạch đi hỗ trợ nhé?”

Ngày thường Hứa Trạch rất mê chơi đơn, nhưng dưới sự “uy hϊếp” của Tô Dư, anh ta chỉ có thể tỏ vẻ: “Được được, tôi chơi hỗ trợ rất tốt.”

Trác Dịch Phàm nhướng mày, sau đó anh ta lại cúi đầu nghiêm túc nhìn vị tướng mà Tô Dư chọn. “Em chơi rừng à?”

Tô Dư cũng không ngẩng đầu lên, “Được chứ.”

Đột nhiên cảm thấy hình tượng của mình cao lớn hơn, cô, Tô Dư, vượt xa triển vọng, dám từ chối cả nam thần!

Đây chính là bài mặt!

Trác Dịch Phàm không nói gì nữa, tông sư là đẳng cấp tối cao của Vinh Quang II, không chừng lại được người chơi lâu đời mang đi, rốt cuộc thì em gái này cũng rất nổi tiếng trong trò chơi.

“First Blood*.”

*First Blood: chiến công đầu, gϊếŧ chết được mạng đầu tiên trong trận đấu

Xạ thủ bên ta bị người chơi đi rừng của đối phương đánh chết.

Vừa mới vào trận được một phút, Trác Dịch Phàn đã bị người chơi đi rừng bên kia đánh chết.

…. Quả nhiên đồ ăn đều cất cánh.

“Hứa Trạch, cậu hỗ trợ cái kiểu gì vậy?”

Tô Dư không dám dỗi nam thần, đành phải ám chỉ Hứa Trạch không bảo kê tốt cho Trác Dịch Phàm. Dù sao cô một mình kéo bốn cũng rất khó khăn.

“Tôi…. Cậu có rảnh thì xuống đường dưới đi, vừa bị rừng của bọn họ đánh đến ngồi xổm.”

Hứa Trạch uỷ khuất, nhưng anh ta không nói. Lúc nãy anh ta đã ngăn cản Trác Dịch Phàm lên tặng đầu cho đối thủ rồi, nhưng anh ta có nhắc nhở thế nào đi nữa Trác Dịch Phàm vẫn mặc kệ, một hai muốn đi lên đánh, sau đó bị người đi rừng núp trong bụi cỏ đối diện đánh chết.

“Được rồi.”

Tiếp nhận tín hiệu của bạn thân là gay, Tô Dư hoàn toàn lên tinh thần bắt đầu thi đấu.

Làm bộ không chút để ý nhưng lại liếc nhìn Tô Dư một cái, anh ta cảm thấy giác quan thứ sau của mình không thể sai được. Ngay từ lần đầu gặp mặt anh ta đã cảm thấy Tô Dư thích mình, nhưng hiện tại xem ra…. Không phải như vậy.

Khuôn mặt thường không có gì nổi bật dường như còn rất thanh tú, khuôn mặt trái xoan mũm

mĩm như quả trứng ngỗng. Trác Dịch Phàm hoảng sợ cảm thấy mình hơi đê tiện, tại sao anh ta lại có vẻ thích nữ sinh không thích anh ta?

Tô Dư tập trung vào ván đấu, ngón tay trắng nõn linh hoạt điều khiển những vị trí có khả năng bùng nổ cao trong trò chơi, dẫn đầu trong việc dọn dẹp khu vực rừng, chậm rãi chờ kinh tế* tăng lên mới bắt đầu đi khắp nơi.

*Kinh tế: ở ngữ cảnh này cũng giống như tiền, trong một ván đấu có tiền thì mới mua được đồ. Người càng ăn rừng ăn quái nhiều thì sẽ càng nhiều tiền, mua được nhiều đồ trang bị khiến vị tướng khoẻ hơn

Người đi rừng bên ta tiêu diệt hỗ trợ của đối phương…..

Người đi rừng bên ta tiêu diệt xạ thủ của đối phương…..

Người đi rừng bên ta tiêu diệt người đi đường giữa của đối phương….

“ACE*......”

*ACE: Quét sạch, các vị tướng bên mình gϊếŧ hết sạch bên đối phương

Tiêu diệt toàn bộ đối thủ.

Đánh game đồng đội mà gặp đối thủ thật cùi bắp, trong lòng Tô Dư chửi thầm, gánh team cũng quá dễ dàng rồi, những lần gϊếŧ chết đối phương liên tục hiện lên trên màn hình.

Trò chơi nhắc nhở: Phe địch phát động đầu hàng, đầu hàng thành công.

Đếm ngược 3,2,1…. Trò chơi kết thúc.

Tô Dư không hề áp lực lấy được cái MVP*, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt Trác Dịch Phàm và Lục Hàn Nhất nhìn cô như nhìn thấy quái vật.

*MVP: Most Value Player, người chơi gánh team trong trận đấu, thường những người đạt MVP thường là những người gây sát thương nhiều nhất hoặc chống chịu nhiều nhất

Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một em gái có kỹ thuật thao tác sắc bén như vậy, Lục Hàn Nhất không khống chế được mà kích động.

“Tô Dư, em tự đánh tôn sư đẳng cấp lên sao? Em chơi được cả rừng à? Có thể cùng thêm bạn tốt được không, gần đây anh chơi với hai người họ ba ván đã phải quỳ đến phun ra rồi!”

Ở trong trò chơi số lần bị ôm đùi đã không đếm được, nhưng đây là lần đầu tiên ngoài đời thật cô được người khác khích lệ chơi vì chơi game tốt, ngay lúc đó Tô Dư đã có chút ngại ngùng.

“Ngày thường em sẽ chơi cùng Hứa Trạch……”

Tô Dư không biết làm thế nào để đối phó với sự nhiệt tình của Phó Hàn Nhất, cô chỉ đành bí mật chọc chọc xin sự giúp đỡ từ Hứa Trạch.