Chương 4: Công lược anh trai (3)

☆Chương 3: Ca ca, ngươi hảo 3

Xuống xe, theo dòng người đi ra cửa.

Mộ Khuynh Khuynh đi vào một cửa hàng, thử mấy bộ quần áo cô khá thích. Sau khi mua xong, cô xách theo túi đồ đi vào một quán cà phê, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Mua quần áo không cần xem giá cả, nhân viên cửa hàng lại ân cần phục vụ chu đáo, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cô vẫn là một người bình thường a!

Gọi một ly cà phê và một phần kem, nghe âm nhạc thư giãn, cảm nhận vị ngọt trong miệng theo từng miếng nuốt xuống. Hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có này.

Ánh mắt nóng bỏng vừa nãy của Phương Tiến, phản ứng của thân thể, cô đều có thể cảm nhận được. Suy cho cùng cô không phải là thiếu nữ 14 tuổi chân chính, nhiều năm ở trong xã hội lăn lê bò lết như thế đã sớm làm cho cô hiểu được nên ra vẻ đơn thuần của thiếu nữ như thế nào. Rất ít khi tiếp xúc với đàn ông, mặt đỏ gì đó cũng xem như là một bản sắc diễn xuất của cô. Nếu không phải hệ thống muốn cô công lược Mộ Khuynh An, cô nghĩ nếu đem đối tượng đổi thành Phương Tiến thật ra cũng không tồi, không có biện pháp dối gạt mình, vào thời điểm hắn đứng ra che chở cô, cô thật sự cảm động còn có một chút rung động. Cô lúc trước việc gì cũng dựa vào chính mình, cảm giác có người bảo vệ mình, thật không tệ! Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô tạm thời không tiếp thu được việc đồng thời câu dẫn hai người đàn ông. Chuyện này, sau này rồi tính!

Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên di động vang lên, nhìn trên màn hình hiển thị, là Dương Tử Nguyệt.

Ấn nút nghe điện thoại, cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe được thanh âm thanh thúy kia của Dương Tử Nguyệt: “Khuynh Khuynh, cậu đang ở đâu a? Có phải đi ra ngoài chơi hay không?”

“Tớ ở bên ngoài, đi mua vài thứ.” Mộ Khuynh Khuynh khuấy ly cà phê, trả lời nhẹ nhàng.

“A! Cậu tại sao không rủ tớ cùng đi a? Mẹ và mọi người đều không có ở nhà, chỉ có một mình tớ cảm thấy thật nhàm chán.” Dương Tử Nguyệt oán giận lẩm bẩm.

Mộ Khuynh Khuynh tuy rằng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn đối với bạn bè của nguyên chủ vẫn là không có nhiều tình cảm. Đành dỗ dành, nói lần sau đi dạo phố, sẽ gọi cô ấy cùng đi, mới xem như trấn an cô ấy.

Nhìn thời gian, bắt một chiếc xe taxi, nói địa chỉ, cô liền về nhà.

Ở ngoài cửa nhà đổi một đôi dép lê, không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Khuynh An. Cô tay chân nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng hắn, mới vừa nghiêng tai muốn nghe động tĩnh bên trong thì nghe được một tiếng “cạch cạch”, cửa phòng mở ra. “A!” Mộ Khuynh Khuynh hét lên một tiếng, lúc này cô bị mất thăng bằng, muốn ngã nhào về phía trước.

Mộ Khuynh An nhanh chóng vươn tay, ôm chặt Mộ Khuynh Khuynh trong ngực. Lần này dùng lực hơi mạnh, đυ.ng đến mức thân thể Mộ Khuynh An không ổn định, bước chân không khỏi lùi lại vài bước, ngửa ra sau, một tiếng “rầm”, hai người đều té ngã xuống trên giường.

Nữ trên nam dưới, thân thể của hai người dán chặt vào nhau. Một bàn tay của hắn vòng dưới nách của cô, một cái tay khác nâng mông của cô, xúc cảm co dãn căng tròn làm tim hắn đập nhanh hơn một nhịp. Nơi riêng tư của cô gái bên trong chiếc váy, chỉ cách một tầng qυầи ɭóŧ hơi mỏng mà dán ở giữa xương mu của hắn, nơi dán chặt cảm nhận được mềm mại, tựa như dòng điện, cuồn cuộn không dứt chảy khắp toàn thân hắn, khiến cho tay chân hắn tê dại. Trước giờ hắn chưa từng thân mật với bất kỳ người gái nào như vậy, có chút không biết phải làm sao. Mộ Khuynh An nhấp cổ họng, sương mù trong mắt dần dần tiêu tán, lý trí trở về. Nghĩ đến cô gái dưới thân là em gái ruột của mình thì cuống quít đẩy ra, nghiêng người ngồi dậy.

Trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ của cô, quần áo hỗn độn, xương quai xanh tinh xảo, nước mắt tựa như ủy khuất, tựa như thẹn thùng ngóng nhìn hắn, phảng phất như yêu tinh quyến rũ tâm hồn, câu dẫn hắn sa đọa...

Có thứ cảm giác nào đó trong lòng, đang nảy mầm, muốn chui từ dưới đất lên. Mà hắn, muốn phản kháng, muốn đè nén, nhưng lại bất lực!

Tóc mái rũ xuống trên trán, che khuất tất cả suy nghĩ trong mắt hắn. Tay nắm thành quyền, môi ho nhẹ một tiếng, muốn đánh tan bầu không khí ái muội. Vì vậy hắn nói: “Tại sao không gõ cửa, có bị bị thương chỗ nào hay không?”

Mộ Khuynh Khuynh ủy khuất nói: “Em, em đang muốn gõ cửa, đâu có nghĩ đến anh lại đột nhiên mở cửa ra. Còn có, chỗ này của em đau quá!” Nói xong, cầm tay Mộ Khuynh An đặt vào chỗ bị đau. “Hức, đau quá, anh hai giúp em xoa một chút đi!”

Tay Mộ Khuynh An không hề phòng bị mà chạm vào qυầи ɭóŧ của cô, tay nhỏ nhẹ nhàng cầm bàn tay to mà chọc, ấn, xoa.

Trên tay có thể cảm nhận xúc cảm mềm mại khiến Mộ Khuynh An hít vào một hơi, như bị sét đánh rút tay lại, động tác cực nhanh, ngoài sức tưởng tượng. Hai má nhiễm màu đỏ bừng càng làm cho khuôn mặt thanh tuấn vốn có thay đổi thành màu sắc vô cùng diễm lệ. Xúc cảm mềm mại nơi riêng tư của em gái chỉ cách một tầng vải cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

“A Khuynh, em có biết em đang làm gì hay không?” Tiếng nói Mộ Khuynh An có chút khàn, là loại tư vị gợi cảm của thiếu niên lần đầu tiên động tình.

Mộ Khuynh Khuynh vô tội chớp hai mắt ướt đẫm nhìn hắn, “Không phải anh hỏi em có đau không hay sao? Hơn nữa, anh là anh trai em, anh giúp em xoa chỗ đau, có cái gì không đúng sao?” Cảm thấy chính mình nói có đạo lý, cô còn muốn duỗi tay nắm tay hắn, muốn làm như vừa rồi. Mộ Khuynh An lại tránh đi.

“Em đã trưởng thành, phải hiểu được nam nữ nên giữ khoảng cách, cho dù anh là anh trai của em, em cũng không thể làm giống như vừa rồi.” Mộ Khuynh An có chút bất đắc dĩ, hắn trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối mặt với em gái mình như thế nào. Hai ngày nay cô ảnh hưởng đến hắn quá nhiều, nội tậm hắn không chịu được mà rối loạn. “Ban ngày em đi ra ngoài cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, đến giờ cơm anh sẽ gọi em.”

Mặt Mộ Khuynh Khuynh lộ vẻ ủy khuất, tình huống này cũng thật sự là việc ngoài ý muốn của cô, được không! Nhưng cũng biết không nên tiếp tục, phải thu hồi lại ý định, ngoan ngoãn trở về phòng mình.

Một đêm yên tĩnh.

Ngày hôm sau, ở cửa hàng tùy tiện ăn chút gì đó cho xong bữa sáng, sau đó hai anh em đi đến trường. Dọc theo đường đi, Mộ Khuynh Khuynh thấy hắn rất là an tĩnh, nên muốn nói gì đó đánh vỡ bầu không khí nặng nề này!

“Anh, việc học của các anh hiện tại có phải rất căng thẳng hay không?”

“Cũng bình thường!”

A! “Vậy anh đoán khi ba mẹ trở về sẽ tặng chúng ta cái gì đây?”

“Không biết!”

Mộ Khuynh Khuynh giả bộ thành bộ dạng như bị đả kích, căm giận nói: “Em không để ý tới anh nữa! Hừ...”

“...”

Tới phòng học, đi đến chỗ ngồi của mình, yếu ớt nằm xuống bàn học, thất thần chuyển động cái nút trong tay! Mơ hồ nghe thấy có người gọi cô, phục hồi tinh thần lại, thì ra là Quý Thành ở bàn sau. Mộ Khuynh Khuynh không có ấn tượng gì với người này, trong trí nhớ của nguyên chủ hắn là một nam sinh thanh tú hay thẹn thùng, ngày thường khá an tĩnh, ở trong lớp cũng không có cảm giác tồn tại!

Nghe thấy hắn nhỏ giọng hỏi: “Mộ Khuynh Khuynh, có thể... có thể cho mình mượn vở ghi chép tiếng Anh tuần trước xem một chút không?” Giọng nói có chút căng thẳng.

Mộ Khuynh Khuynh tìm ra vở ghi chép đưa cho hắn, ngượng ngùng nói: “Kỳ thật mình ghi chép cũng không tốt lắm, cậu cũng đừng chê cười mình nha!” Cô rất có hảo cảm với nam sinh chăm ngoan như này, cảm giác làm cho người ta bớt lo.

Nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: “Lần sau cậu muốn xem vở ghi chép tốt nhất nên mượn lớp trưởng, vở ghi chép của cậu ấy tốt hơn nhiều.”

Quý Thành cầm lấy vở ghi chép, nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, nhưng với lời nói sau cùng của Mộ Khuynh Khuynh thì lại không nói gì.

Mộ Khuynh Khuynh cũng không phí công quan tâm hắn, mấy người học sinh nhanh chóng vào lớp, cô sửa sang lại quần áo, chuẩn bị vào tiết học!

Ngày tháng bình đạm không gợn sóng trôi qua như thế, tựa như tất cả đều không thay đổi, giống như lại có chỗ nào đó không giống nhau. Mộ Khuynh Khuynh nhạy bén đã nhận ra Mộ Khuynh An đang cố tình tránh né cô, tuy rằng biểu hiện của hắn không rõ ràng! Khi cô tới gần hắn hắn sẽ không dấu vết tránh đi, ngay cả giữa trưa cô đi tìm hắn cùng nhau ăn cơm, hắn đã đi trước cùng đám bạn Chu Ngôn của mình đến nhà ăn, tình huống như vậy lặp lại vài lần, Mộ Khuynh Khuynh không có cố tình tìm hắn nữa, biểu hiện của hắn có thể chứng minh tâm trạng của hắn đang rối loạn... Mà cô nên sống như thế nào liền sống như thế đó, hiện tại chỉ có thể ngủ đông, chờ đợi thời cơ!

Đầu mùa thu, ánh mặt trời từ giữa lá cây xum xuê chiếu xuống mặt đất tạo thành các vầng sáng tròn tròn, gió thu ấm áp giống như mang theo một hơi thở thơm ngọt. Mộ Khuynh Khuynh lười nhác nằm ở trên cỏ nơi có bóng cây, nơi này là góc hẻo lánh của trường học, ngày thường không mấy ai đến, cô cũng là ngẫu nhiên phát hiện nơi này, sau khi tới đây vài lần cũng không có ai quấy rầy, cô thường xuyên rảnh rỗi đi qua đây hoặc là đọc sách, nghe nhạc, hoặc là ngẩn người. Cô cực kì thích an tĩnh như thế này, thanh thản, dành thời gian cho riêng mình! Cô cầm quyển sách đắp lên mặt, thả lỏng nhắm mắt lại!

Năm tháng yên tĩnh thực tốt...

Sau khi đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi bị dính vào trên người, chuẩn bị đi về phía lớp học, lúc đi ngang qua sân thể dục, nhìn thấy một đám nam sinh tinh lực dư thừa đang chơi bóng rổ, thanh xuân thoải mái vô cùng tùy ý, ai cũng không chú ý tới Mộ Khuynh Khuynh đột nhiên xuất hiện, khi bóng rổ trên tay bị mất khống chế, bay thẳng về phía Mộ Khuynh Khuynh, đã ngăn cản không kịp.

Trên đầu Mộ Khuynh Khuynh truyền đến cơn đau do bị bóng rổ đập vào, sau đó trước mắt tối sầm, trước khi ngất xỉu thầm mắng câu: “ĐM, thế mà lại bị tai bay vạ gió!” rồi mất đi ý thức!

Mấy người nam sinh rốt cuộc còn trẻ con, thấy vậy đều ngừng chơi, chạy đến bên người Mộ Khuynh Khuynh xem kỹ tình trạng của cô, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô có một vết ấn của bóng, phía dưới làn da còn loang lổ vệt đỏ, trông rất là thê thảm.

“Mau đưa cô ấy đến phòng y tế.”

Phương Tiến đang định đi thư viện lấy chút tài liệu, đi ngang qua sân bóng rổ, nhìn thấy sáu bảy nam sinh tụ tập một chỗ, tò mò đi qua, muốn xem thử xảy ra chuyện gì, mới vừa tới gần thì đã nhìn thấy một nam sinh đang bế một nữ sinh hôn mê, nhìn kĩ thì không khỏi kinh ngạc, không phải đó là Mộ Khuynh Khuynh sao?

Lập tức tiến lên lớn giọng hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Các nam sinh nhìn thấy giáo viên tới thì mồm năm miệng mười nói chuyện đã xảy ra, nghe xong Phương Tiến nhíu mày, “Các cậu đúng là không biết cẩn thận, có người ở đây hay không đều không chú ý? Đây là học sinh lớp học của tôi, cậu đem người đưa cho tôi, tôi mang người đến phòng y tế.” Trong lòng hắn nôn nóng, lúc này cũng lười để ý tới bọn họ, tiếp nhận Mộ Khuynh Khuynh từ trên tay nam sinh, vội vàng bế cô đi đến phòng y tế.

Trong số nam sinh có một người nhỏ giọng nói: “Học muội này hình như là em gái của Mộ Khuynh An lớp 2 khóa cuối, lớn lên rất xinh đẹp, trước kia mình có nghe người khác nói qua, mình còn nhớ rõ!”

“Vậy cậu đi chỗ Mộ Khuynh An nói một tiếng đi, thuận tiện nói lời xin lỗi, dù sao cũng là chúng ta làm người ta bị thương, chúng ta cũng đuối lý với người ta trước.”

“Vậy được, vậy chúng ta đi về thôi!” Sau khi mấy nam sinh thương lượng xong, cũng không còn tâm trạng chơi bóng, từng người quay về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Editor: Tiểu Dã.

Mình sẽ nhận dịch tiếp bộ truyện này cho mn mong mọi người ủng hộ nha.