Chương 18: Thâm trạch (18)

Tạ Kỳ: “Quan viên địa phương ăn hối lộ?”

Chưa đợi Tạ Dữ trả lời, tự y đã suy nghĩ ra: “Chẳng kẽ là có một phần tài sản được chuyển sang danh nghĩa của người khác, chờ ngày khôi phục trở lại rồi tiếp tục buôn muối lậu.”

Tạ Dữ gấp cuốn sổ ghi chép trong tay lại rồi nói: “Khả năng này cũng có thể, cần phải trình lên cho bệ hạ xem qua mới có thể tiếp tục điều tra.”

Tạ Kỳ cười nói: “Thì ra là như vậy, nếu tối nay đệ không đến hỏi huynh, có lẽ đệ sẽ tin lời đồn đại bên ngoài.”

Tạ Dữ: “Đồn đãi thế nào?”

Tạ Kỳ nói: “Nói rằng Đại ca yêu sâu đậm Ôn Ninh Xu, không có nàng thì không sống được.”

“Quá đáng!” Tạ Dữ nhắm mắt lại rồi lắc đầu, cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Có ai dám nói như vậy chứ, Tạ Loan đã kể chuyện gì với đệ?”

Tạ Kỳ nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đại ca, huynh thật sự không có ý gì với Ôn Ninh Xu sao?”

Tạ Dữ buồn cười, tại sao mọi người đều cho rằng hắn và Ôn Ninh Xu có gì đó, hắn lớn tuổi như vậy, đủ để làm cha của nàng, sao bọn họ có thể có chuyện gì được chứ? Vả lại, hắn cũng không ngốc, lúc tiểu cô nương gặp hắn cũng chỉ nhẹ nhàng, lễ phép, không hề có chút tình ý nào cả.

Có điều, câu phản bác vừa đến miệng, Tạ Dữ lại bất chợt nhớ đến dáng người yêu kiều và sự lạnh nhạt trong mắt nàng.

Trong lòng hắn thật sự yêu thích sự gan dạ và thông minh của nàng.

Tạ Dữ im lặng chốc lát mới hắng giọng rồi nói: “Từ bao giờ mà đệ cũng học theo dáng vẻ của Tạ Loan rồi.”

Tạ Kỳ bật cười, không nói tiếp nữa.

Ngày hôm sau, Tạ Kỳ đi một chuyến đến Hình Bộ, trên tay còn mang theo rất nhiều hồ sơ vụ án.

Ngón tay thon dài của y gõ lên tờ giấy cũ kỹ, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Giờ ngọ ngày tiếp theo, lão phu nhân đi viếng miếu quay về. Ninh Xu nghĩ tới nghĩ lui, muốn đến gặp bà ấy một lần. Thứ nhất, nàng phải ở trong Hầu phủ một khoản thời gian, chỉ thông qua sự cho phép của Hầu gia và Lương Thị vẫn chưa đủ, phải thực hiện đầy đủ lễ nghi, đến thăm hỏi người lớn trong Hầu phủ. Hơn nữa, lão phu nhân rất cưng chiều Tạ Tam, chắc chắn chuyện xảy ra ngày hôm qua sẽ nhanh chóng truyền đến tai bà ấy.

Trước khi đi, Ninh Xu xong lý do thoái cho những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.

Trước viện của lão phu nhân, nàng gặp được Lưu ma ma, bà ta cười híp mắt: “Ôn cô nương đến rồi, thật là trùng hợp, ta đang định sau Thúy Nhi đến tìm ngài.”

Bà ta vui vẻ: “Lão phu nhân rất nhớ ngài.”

Trong phòng, lão phu nhân mặc áo bào màu tím thêu tùng hạc diên niên, khí độ đoan trang cao quý, đang vui vẻ trêu chọc con chim trong l*иg, thấy Ninh Xu bước vào, lập tức cất l*иg chim sang một bên.

Ninh Xu hành lễ, lão phu nhân ngồi xuống ghế, chỉ vào chiếc ghế đôn tròn đặt bên cạnh, hiền từ nói: “Bé ngoan, ngồi ở đây này.”

Ninh Xu hơi nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh, chỉnh sửa vạt áo xong xuôi mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lão phu nhân đã sống hơn nửa đời, tất nhiên có cách nhìn người của riêng mình, bà ấy ngắm Ninh Xu, cảm thấy dù là dáng vẻ bên ngoài hay nội tâm đều là tốt nhất.

Bà ấy vừa nhìn tách trà vừa nói: “Lão Tam đã bị bọn ta chiều hư, khiến con chịu uất ức rồi.”

Ninh Xu lắc đầu: “Là do con không đủ rộng lượng mới chọc cho Tam công tử nổi giận.”

Lão phu nhân dùng nắp tách trà gạt lá trà, nhưng không uống mà lại nhỏ giọng than thở: “Lão Tam thứ gì cũng tốt, chỉ là quá kiêu ngạo, không để người khác vào mắt. Loại tính cách này sớm muộn gì cũng bị thua thiệt, theo ta, lần này còn có thể diệt khí thế chiến đấu của nó là rất tốt.”

Bà ấy và Tạ Dữ đau đầu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy được một người có thể kiềm chế được Tạ Loan, thật sự là quá tốt.

Đây cũng chính là lý do lúc nãy Lưu ma ma tươi cười với Ninh Xu.

Lão phu nhân chẳng những không trách Ninh Xu, ngược lại còn muốn nhờ nàng giúp đỡ để sửa đổi tật xấu của Tạ Loan.

Ninh Xu từ tốn uống trà.

Nàng tới đây là để công lược người khác chứ không phải làm từ thiện.