“Mẹ, chúng ta lại nuôi thêm hai con gà đi, như vậy mỗi ngày đều có thể nhặt thêm mấy quả trứng.”
“Được, hai ngày nữa mẹ đi tìm xem có con nào không.”
Tuy nói trước đó trong thôn có quy định, mỗi hộ gia đình không thể nuôi quá năm con gà, nhưng theo thời gian trôi qua đã không ai tuân thủ nghiêm khắc, mỗi nhà nuôi thêm mấy con đúng là bình thường, phép vua cũng thua lệ làng, nhà mình cũng không cần thiết vẫn luôn tuân thủ theo quy củ đó.
Hơn 9 giờ 15, Thu Tiểu Thiền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Thịt hôm qua còn dư lại không ăn sẽ hư, cô hâm một lần nữa, lại xào một món rau, còn nấu thêm nồi canh trứng gà nho nhỏ, đến khi đồ ăn đều được chuẩn bị xong, Cố Văn Khiên đẩy cửa nhà bước vào.
Thu Tiểu Thiền nhìn thấy anh lập tức nhớ tới tối hôm qua, mặt đều vô thức đỏ bừng, Cố Văn Khiên cong môi bưng đồ ăn ra ngoài, một nhà ba người bắt đầu ăn cơm.
“Văn Khiên, con đi làm mệt, ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn nhiều chút.”
Nói xong anh lại nhìn qua Tiểu Thiền ở bên cạnh, gắp chiếc cánh gà cho cô, Tiểu Thiền nhìn sang, anh cười cười cúi đầu ăn cơm.
Trong quá trình dùng bữa Trương Đại Anh nói đến chính sự: "Văn Khiên, con và Tiểu Thiền đã kết hôn, tuy rằng người nhà của con không thể đến đây, nhưng Tiểu Thiền đã là con dâu nhà họ Cố, mẹ nghĩ không mấy tháng nữa là đến tết, nếu như con muốn dẫn Tiểu Thiền trở về thăm người thân cũng nên bắt đầu chuẩn bị trước.”
Cố Văn Khiên buông chiếc đũa gật đầu: "Vâng, chuyện thăm người thân con và Tiểu Thiền vẫn chưa bàn bạc với nhau, chờ thương lượng xong lại quyết định thời gian trở về.”
Xuống nông thôn đã bốn năm, Cố Văn Khiên chỉ trở về hai lần, tất nhiên trong lòng rất nhớ nhà.
Thu Tiểu Thiền thấy cảm xúc của anh trầm thấp cũng rất đau lòng, an ủi nói: "Anh muốn đi lúc nào đều được, đội trưởng khá dễ nói chuyện, chúng ta xin nghỉ mười ngày nửa tháng không thành vấn đề.”
Trương Đại Anh cũng gật đầu, lại đứng dậy về phòng, khi ra ngoài trong tay bà ấy cầm một chiếc khăn tay.
“Các con cầm lấy đi, lần này tổ chức hôn lễ tổng cộng dùng hết 160 nguyên, tiền dư lại các con cất cẩn thận, ra cửa chắc chắn phải dùng tiền, còn phải mua chút quà gì tặng mọi người trong nhà.”
Một trăm sáu ngoại trừ tổ chức tiệc cưới còn bao gồm tất cả các khoản chi khác, xem như vô cùng tiết kiệm.
Tuy rằng Cố Văn Khiên nói tiền dư lại coi như sính lễ nhưng Trương Đại Anh cũng sẽ không lấy số tiền đó.
Cố Văn Khiên uyển chuyển từ chối: "Mẹ, mẹ cất đi, con vẫn còn lộ phí về nhà.”
“Mẹ đã lớn tuổi thế này rồi còn giữ tiền làm gì, các con mới kết hôn, nhiều thứ cần phải tiêu tiền, cũng đừng khách sáo với mẹ.”
Cố Văn Khiên không nhận, Trương Đại Anh nhanh chóng nhét khăn tay vào túi áo con gái mình.
“Số tiền lúc trước mẹ dành dụm để con kết hôn vẫn chưa động vào, con đừng lo lắng cho mẹ. Để tối mẹ đến nhà đội trưởng hỏi thử, các con đã kết hôn, có thể sắp xếp việc khác cho Văn Khiên làm được không.”
Ở chuồng bò ít nhiều gì mang theo ý tứ “Trừng phạt”, nhưng anh và Tiểu Thiền đã kết hôn thì xem như người một nhà, lại là đàn ông duy nhất trong gia đình, nên tranh thủ quyền lợi thì phải tranh thủ.
Ăn cơm xong về phòng nghỉ ngơi, Cố Văn Khiên lấy một vật bằng gỗ từ trong rương hành lý ra, chờ đến khi anh xoay người, Thu Tiểu Thiền tò mò nhìn sang và hỏi: "Cái gì vậy anh?”
“Em đoán xem.”
“Em đoán không ra, trông có vẻ giống khung ảnh.”
Lúc bọn họ vào huyện thành đăng ký kết hôn thì có chụp một bức ảnh chung, chính là loại ảnh chụp chân dung nửa thân trên. Lúc đầu còn muốn chụp một tấm ảnh toàn thân, nhưng ông chủ có việc đột xuất nên đóng cửa không chụp được, vì thế Thu Tiểu Thiền không xác định đây có phải khung ảnh hay không.
Cố Văn Khiên cười xoay xoay khung gỗ trong tay, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, để lộ ra một người đẹp trên giấy, thế mà là một bức tranh phác họa cô, anh còn ốp kính vào khung ảnh.
Cô giật mình vui vẻ hỏi: "Anh vẽ lúc nào vậy, giống ghê á!”
“Vẽ cũng được một thời gian rồi, tặng cho em làm quà kết hôn.”
Đáng lẽ nên tặng từ tối hôm qua nhưng anh quên mất tiêu, hôm nay mới sực nhớ ra.
Thu Tiểu Thiền thật sự rất thích, cũng rất cảm động. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Văn Khiên, ôm chặt anh dưới ánh mắt đưa tình của anh, mặt vùi vào trước ngực anh.
“Anh thật xấu xa, cứ làm mấy chuyện khiến em cảm động, cứ muốn khiến em càng ngày càng thích anh.”
Cố Văn Khiên đặt khung ảnh lên trên đầu tủ, hai tay ôm lấy cô, cằm vuốt ve đỉnh đầu cô, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Vậy anh khiến em phải thất vọng rồi. Nếu như thế này gọi là xấu xa, chắc chắn anh sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn.”
Cũng sẽ càng ngày càng đối xử tốt với em hơn, bởi vì em là vợ của anh, là người yêu cả thể xác và tinh thần đều phù hợp, nước sữa hòa hợp với anh. Trên thế giới này không có ai thân mật với anh hơn em, cho dù cha mẹ hoặc là con cái trong tương lai, họ cũng thân cận nhưng vẫn không có cách nào đạt đến mức độ chẳng phân biệt em với anh.