"Ôi chao, đồng chí Cố, cháu đến thì mang theo quà cáp làm gì, không cần phí tiền như vậy.”
"Cháu mua hai mảnh vải cho mọi người may quần áo, thuận tiện thương lượng chút chuyện kết hôn, sính lễ có yêu cầu gì không ạ.”
"Nhà bác không yêu cầu gì cả, tiệc cưới thì dọn ở nhà, họ hàng nhà bác không nhiều lắm, trên đội thì bày mười hai người ba bàn cũng được rồi. Bác cũng có chút tiền để dành, nhưng mà không đủ phiếu, rất khó mua đồ.”
Thời đại kinh tế kế hoạch, ngoài việc mua lương thực cần phiếu lương thực, mua kẹo mừng cần phiếu đường, mua thịt cần phiếu thịt, mua dầu cần tem, mua bình nước nóng, chậu men, khăn tắm vân vân đều phải có phiếu.
Cố Văn Khiên thấy bà ấy sốt ruột, cười trấn an nói: “Những thứ đó để cháu nghĩ cách, tuy rằng tình hình hiện tại của cháu không tốt lắm, nhưng cháu sẽ cố gắng tổ chức một đám cưới đàng hoàng, sẽ không để cho Tiểu Thiền chịu ấm ức.”
Chỉ sợ ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, lần này anh gọi là "Tiểu Thiền" chứ không phải "đồng chí Thu".
Lúc Thu Tiểu Thiền về nhà thì nhìn thấy cảnh Trương Đại Anh và Cố Văn Khiên nói chuyện rất vui vẻ, Cố Văn Khiên đứng lên, sau khi tầm mắt chạm nhau hai người đều có chút xấu hổ không biết phải làm sao.
"Tiểu Thiền, Văn Khiên đến bàn chuyện kết hôn, còn mua hai miếng vải với bánh quy cho con này.”
Bánh quy là món đồ quý giá đối với người nhà nông, chỉ dùng để đi thăm người thân bạn bè, cơm cũng ăn không đủ no làm sao có thể bỏ tiền mua bánh được. Bản thân Cố Văn Khiên cũng không nỡ ăn, bởi vậy có thể thấy được tình cảm của anh đối với Thu Tiểu Thiền như thế nào.
Thu Tiểu Thiền mím môi nở nụ cười, nhìn về phía Cố Văn Khiên hỏi: "Anh khát không? Em đi rót cho anh một ly nước.”
"Đúng vậy, chỉ lo nói chuyện mà quên rót nước.”
Cố Văn Khiên cũng nở nụ cười, Thu Tiểu Thiền phát hiện lúc anh cười rộ lên trên mặt có lúm đồng tiền, mặt mày thư giãn càng giống thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, lúc trước quá mức nặng nề nghiêm túc, vẫn là vui vẻ một chút thì tốt hơn.
Trương Đại Anh muốn giữ Cố Văn Khiên lại ăn cơm, anh khéo léo từ chối rồi rời đi, nói là để bên này chọn ngày, chờ trong nhà viết thư thì bắt tay vào chuẩn bị.
"Thằng bé này thật không tệ, Tiểu Thiền, sau này con và Văn Khiên phải hạnh phúc nhé!”
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với con, con sẽ sống với và anh ấy sẽ sống thật tốt. ”
Chỉ cần kết hôn là coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Thu Tiểu Thiền không thể lập tức rời đi, nhất định phải sống đến cuối đời mới được, đã như vậy cô không thỏa mãn với mức đạt tiêu chuẩn là sáu mươi điểm, mà sẽ theo đuổi điểm số cao hơn, dù sao điểm số và điểm tích lũy liên quan với nhau, điểm càng cao càng thu được nhiều điểm tích lũy.
Rất nhanh đã nhận được thư trả lời từ thủ đô, tổng cộng có hai bức, một bức là do mẹ của Cố Văn Khiên - Hà Mỹ Vận viết, một bức là do cậu của anh - Hà Quái Đoạn viết.
Cậu anh viết trong thư: "Cậu biết cháu là một đứa bé có chí khí, nhưng kết hôn là một vấn đề lớn, mọi người đã sẵn sàng cho ngày này hơn hai mươi năm, đều rất mừng cho cháu. Cũng tin rằng sự lựa chọn của cháu là một người bạn đời cùng chung chí hướng.
Tục ngữ nói “người lớn cho gì thì không được từ chối”, những thứ này nhất định cháu phải nhận lấy, mặc dù không thể đến đám cưới, nhưng trái tim của mọi người luôn hướng về phía cháu, chúc cuộc sống của cháu mở sang trang mới hạnh phúc.
Mặt khác mẹ cháu có cậu chăm sóc rồi, cậu cũng đã nhờ người chăm sóc cha cháu, đừng lo lắng, tin tưởng sau khi đi qua vũng bùn này, tất cả mọi người sẽ nghênh đón bình nguyên vô tận, hẹn gặp lại ở thủ đô.”
Ngày cử hành hôn lễ được quyết định vào ba tháng sau, đây là ngày do Trương Đại Anh đi coi thầy. Tháng mười sắc thu vàng, thời tiết mát mẻ, Cố Văn Khiên đồng ý sắp xếp phòng cưới ở nhà họ Thu vì nghĩ đến việc Thu Tiểu Thiền phải chăm sóc cho bà Thu.
Dù sao thì sau khi kết hôn, nếu một người đàn ông ở nhà vợ thì sẽ rất dễ bị mọi người nói là "ở rể". Anh có thể bỏ mặc những lời đàm tiếu để làm như vậy, tất nhiên hai mẹ con họ sẽ nhận lấy tình cảm của anh.
Mọi thứ bắt đầu được chuẩn bị đâu vào đấy, Cố Văn Khiên gửi tới đủ loại phiếu mua đồ và năm trăm tệ cho Trương Đại Anh. Việc này khiến Trương Đại Anh vừa buồn cười vừa cảm động.
Bà ấy nói: "Thằng nhóc này, con thật thà quá! Dù có tổ chức tiệc rượu cũng không cần nhiều tiền như vậy."
Ở thời đại này tài nguyên rất thiếu thốn, vật giá thấp. Dù chuyện kết hôn là, dân quê bày tiệc cưới có hai món mặn cũng đã là một bữa tiệc rất thịnh soạn. Dẫu sao thì mọi người cũng chỉ đi cưới có ba bốn đồng, chẳng ai mong sẽ được ăn quá ngon.