Chương 25

"Mau ăn đi, chỗ thịt còn lại không nhiều, con ăn hết đi, để lại cũng sẽ bị người ta dòm ngó."

Nói xong, Trương Đại Anh lại gắp thêm mấy miếng thịt ngon nửa nạc nửa mỡ vào trong bát của Thu Tiểu Thiền, bản thân chỉ chọn miếng nạc để ăn.

Do thời đại khác biệt nên người ở thời đại này thiếu chất béo thích ăn thịt mỡ, không nhiều dinh dưỡng như người của mấy chục năm sau, nhưng Thu Tiểu Thiền vẫn vui vẻ nhận lấy phần tình thương của mẹ này.

Sau khi Trần Quế Liên đi thì những lời đồn về nhà họ Thu cũng được truyền ra, chủ yếu là xoay quanh vấn đề tại sao mẹ con nhà họ Thu lại đột nhiên có tiền ăn thịt.

"Trương Đại Anh thương cháu trai biết bao, hôm nay ăn thịt lại không mang sang cho Hổ Tử, còn bị Trần Quế Liên bắt tại trận."

"Không phải lễ tết nhà ai lại ăn thịt như vậy chứ, cũng chẳng có họ hàng nào tới thăm."

"Có người nhìn thấy con bé Tiểu Thiền kia nói chuyện với đồng chí Cố ở đầu thôn, hai người còn lôi lôi kéo kéo không biết làm gì."

"Chẳng phải hôm qua còn đến nhà Đội trưởng phân trần nói hai người không có quan hệ gì à, tại sao lại dây dưa nhau rồi?"

"Ôi dào, lời đó mà bà cũng tin hả, chẳng qua là sợ danh tiếng của mình không tốt không lấy được chồng nên mới lôi kéo đồng chí Cố nói mình trong sạch, đương nhiên đồng chí Cố cũng phải nói theo cô ta thôi."

Sau khi ăn cơm xong Thu Tiểu Thiền đã biết được những lời đồn này thông qua hệ thống, trông cô như thể không hề để bụng, vẫn dọn dẹp phòng bếp như ngày thường rồi trở về phòng ngủ trưa.

Hệ thống hỏi: "Ký chủ bị hiểu lầm mà không giải thích sao?"

Thu Tiểu Thiền không trả lời thẳng mà hỏi lại: "Tại sao phải giải thích, giải thích thì người ta có tin không? Không ai đánh thức được người cố ý giả vờ ngủ đâu."

"Vậy tại sao hôm qua cô lại giải thích?"

Thu Tiểu Thiền không khỏi thở dài: "Ta phát hiện bình thường mi rất thông minh nhưng mi thật sự không hiểu con người, bộ não của con người có cấu tạo rất phức tạp, dù số liệu có mạnh đến mấy cũng không thể đọc hiểu chính xác được."

Chuyến đi hôm qua không hề nằm trong kế hoạch của cô, chẳng qua là vì Lý Xuân Hoa nhảy ra nên cô mới tiện thể lợi dụng một phen mà thôi, mục đích là "Câu" được Cố Văn Khiên ra ngoài một cách hợp tình hợp lý, tăng thêm cơ hội tiếp xúc.

Còn tại sao hôm nay không đi giải thích, thứ nhất là vì chuyện này không thể giải thích rõ ràng được, thứ hai là vì mục đích của cô vốn là lấy Cố Văn Khiên, trong thôn có càng nhiều lời đồn về hai người thì càng có lợi cho cô, không những cô không tức giận mà còn phải cảm ơn những người kia nữa kìa.

Khác với sự bình tĩnh của Thu Tiểu Thiền, sau khi về đến nhà Trần Quế Liên đã nổi cơn tam bành, cũng tuyên bố sau này sẽ không đưa cho bà cụ một hạt gạo nào nữa.

"Còn cả em gái anh nữa, không phải vừa bám được đồng chí Cố từ thành phố tới sao, toàn thân đều trở nên vênh váo rồi, em nói nó một câu nó có thể đốp chát em mười câu, cái dáng vẻ hiền lành lúc trước chỉ là giả vờ thôi."

Xuất phát từ tâm lý không nhận thua, Trần Quế Liên không hề nói với ai chuyện Thu Tiểu Thiền làm gãy tay ả ta, người hung dữ quen rồi sẽ không bao giờ chịu thừa nhận mình không bằng người khác.

Thu Thuận Văn cúi đầu không nói lời nào, Hổ Tử nhét thịt vào trong miệng không ngừng, ngay cả canh thịt cũng không lãng phí mà trộn với cơm ăn hết.

Trần Quế Liên rất thương con trai, dù sao cũng con ruột của mình, nhìn thấy dáng vẻ chỉ hận không thể liếʍ sạch cả bát của con trai, ả ta đau lòng vỗ đầu con trai.

"Con ăn từ từ thôi đừng để nghẹn, nếu con muốn ăn thì đợi tháng sau đến rằm tháng bảy tế tổ chúng ta cũng đi mua thịt về nấu."

Hổ Tử đã ăn hết thịt mà vẫn chưa thỏa mãn, chép miệng làm nũng với mẹ: "Mẹ, tại sao phải đợi tháng sau, hôm nay con còn chưa ăn đủ nữa."

Trần Quế Liên an ủi: "Mua thịt phải dùng phiếu thịt mới mua được, nhà chúng ta chỉ còn ba tấm phiếu, còn hơn nửa năm nữa kìa, phải dùng tiết kiệm mới được."

Hổ Tử đâu có hiểu phiếu thịt phiếu lương gì đó, bây giờ trong đầu nó chỉ có thịt kho tàu, trong những lần ăn thịt có hạn mà nó nhớ được, thịt hôm nay ăn rất ngon, là món thịt kho tàu ngon nhất mà nó từng được ăn!

Nó hỏi: "Vậy tại sao bà già có thể ăn mà chúng ta không thể ăn, con mặc kệ, mẹ đi lấy thêm một bát cho con đi!"

Trần Quế Liên đã nhìn thấy Thu Tiểu Tiền múc thịt, biết bọn họ cũng không còn nhiều nữa, bây giờ quay lại lấy thì e rằng nước thịt cũng chẳng còn.

Thu Thuận Văn lườm con trai một cái: "Bà già cái gì, đó là bà nội của con, không lễ phép chút nào."

Hổ Tử bĩu môi: "Mẹ gọi là bà già mà, hơn nữa bà ta trốn đi ăn thịt một mình không cho con ăn, còn lâu mới là bà nội của con."