Trần Quế Liên hùng hổ bước vào trong nhà, Thu Tiểu Thiền nghĩ năm đó giặc ngoại xâm vào thôn chắc cũng như thế này.
"Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, mẹ bị ốm đã mười mấy ngày nên em mới gom trứng gà đi đến thị trấn đổi lấy thịt về cho mẹ bồi bổ sức khỏe."
Thu Tiểu Thiền cố ý nhắc đến chuyện Trương Đại Anh bị ốm bởi vì từ lần trước sau khi cãi nhau thì Trần Quế Liên không xuất hiện nữa, thế nên đương nhiên ả ta không biết mẹ chồng bị ốm. Thu Tiểu Thiền bèn bắt lấy lỗi không quan tâm mẹ chồng của ả ta để ra đòn phủ đầu, cũng là nói cho những hàng xóm đang âm thầm quan sát nghe.
"Thanh danh" là một thứ tốt, cô phải biết xây dựng và tận dụng nó. Nếu như khi nhắc đến cô người trong thôn đều nói cô không tốt điểm này không tốt điểm kia, vậy chẳng phải là hợp ý những người có lòng dạ xấu xa sao.
Trần Quế Liên hừ lạnh một tiếng: "Ốm? Giờ đang rất khỏe đấy còn gì, có thể ngồi có thể ăn, trông cũng đâu có giống bị ốm. Tôi còn muốn gọi người đến phân xử xem, mỗi tháng vợ chồng chúng tôi phải thắt lưng buộc bụng, quanh năm suốt tháng không nỡ mua thịt ăn, hai mẹ con cô thì hay rồi, thế mà lại ăn nổi thịt, ngay cả một miếng canh thịt cũng không nỡ cho cháu trai ăn, lòng dạ thật độc ác."
Trần Quế Liên và Thu Thuận Văn có một đứa con trai sáu tuổi, tên cúng cơm là Hổ Đầu, cả mặt mũi lẫn tính cách đều di truyền từ Trần Quế Liên, giống như một bá vương vậy, không hề tôn trọng bà nội và cô mình chút nào, hiển nhiên là được Trần Quế Liên “dạy dỗ tốt”.
Thật ra hôm nay Trương Đại Anh cũng muốn đưa chút thịt sang cho cháu trai, nhưng cân nhắc đến tính tình của con dâu, sợ đưa sang ngược lại sẽ gây chuyện, không ngờ chuyện nên tới cuối cùng vẫn tới, không tránh thoát được.
Căn nhà mà bọn họ ở cách nhà cũ rất xa, chắc chắn không phải ngửi thấy, tám chín phần mười là có người nói gì đó ở trước mặt Trần Quế Liên.
"Chị dâu, chị không nhắc em cũng sắp quên rồi đấy! Đã nói mỗi tháng mười cân lương thực, giờ hơn hai tháng rồi vẫn chưa thấy anh chị đưa tới. Còn lần trước chị khiến mẹ tức giận đến ngã bệnh, cả nửa tháng mà không có nổi một lời quan tâm. Hổ Tử nữa, trong lòng nó vốn không hề có bà nội và cô, tình cờ gặp trong thôn cũng chẳng chào hỏi một câu, còn nhổ nước bọt lên người em, chị dạy con như thế à?"
Tốt xấu gì cũng từng tôi luyện trong các nhiệm vụ, Thu Tiểu Thiền không hề sợ con mụ đanh đá Trần Quế Liên này chút nào, cho dù ra tay cô cũng có thể đảm bảo mình không chịu thiệt.
Nguyên chủ yếu ớt nhưng Thu Tiểu Thiền từng học Cầm Nã Thuật, còn từng học với một sư phụ có tiếng và uy tín trong thế giới nhiệm vụ, trình độ Trung y ít nhất cũng là thạc sĩ ở thế giới hiện thực, nắm rõ các huyệt trên cơ thể con người như lòng bàn tay, không cần tốn nhiều sức lực mà vẫn có thể khiến Trần Quế Liên quỳ xuống chịu thua.
Trần Quế Liên là ai chứ, sao có thể chịu được sự chỉ trích của cô em chồng. Trong tám năm đến làm dâu nhà họ Thu, ả ta chưa từng coi trọng mẹ chồng và em chồng, không ngờ cô em chồng trước đây luôn yếu đuối vô dụng lại đột nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Có điều chuyện này cũng không thể ngăn cản được sức chiến đấu của Trần Quế Liên, gặp mạnh thì mạnh, ả ta chống nạnh duỗi ngón trỏ ra bắt đầu mắng chửi.
"Cái đồ quả phụ không ai thèm lấy, mày dám phá hỏng thanh danh của Hổ Đầu nhà tao à, mày là cái thá gì mà gào mồm lên, nếu không tại bà già kia cứ muốn che chở cho mày thì bọn tao cũng đâu phải chuyển ra ngoài!"
Đây là lời trong lòng Trần Quế Liên, nhà họ Thu chỉ có một đứa con trai là Thu Thuận Văn, dựa theo tập tục trong thôn, đáng lẽ Thu Thuận Văn phải được hưởng hết tài sản, nhưng bà cụ lại coi Thu Tiểu Thiền như mạng sống. Trần Quế Liên không ưa hai mẹ con cô, thế nên sau khi cha chồng mất mới giật dây chồng đề nghị tách hộ, lấy đi hơn một nửa số tiền tiết kiệm trong nhà, như vậy ả ta cũng chẳng mất mát gì, nghĩ thầm chờ Thu Tiểu Tiền đi lấy chồng và bà già kia chết, ngôi nhà cũ này vẫn là của ả ta, chờ Hổ Đầu trưởng thành cưới vợ, ả ta và chồng sẽ sang đây ở, để con trai và con dâu ở căn nhà bên kia cũng được.