Quyển 3 - Chương 1

Ý thức của Tịch Ngôn dần trở nên mơ hồ, anh đã cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Thế nhưng, bất lực. Khi anh lại cảm nhận được cơ thể thì đã ở một thế giới khác.

Đó là một cảm giác rất khó chịu.

Đôi mắt anh bị che bởi một mảnh vải, không thể nhìn thấy gì. Tạm thời mất đi thị giác khiến thính giác của anh trở nên nhạy bén hơn, anh có thể nghe rõ tiếng bước chân và những tiếng thì thầm xung quanh.

Có rất nhiều người qua lại, tiếng ồn ào lộn xộn lọt vào tai anh.

Đôi chân anh cũng rất đau. Anh cố cử động đôi chân, nhưng chỉ phát hiện ra mình đang quỳ trên nền đất. Vì đã quỳ quá lâu, cả hai chân anh đều tê cứng, mất hết cảm giác.

Phần trên cơ thể trần trụi, hai cổ tay bị xiềng xích bằng sắt trói lại. Mỗi khi anh cử động, xích lại vang lên tiếng kêu leng keng.

Thân phận hiện tại của anh là một nô ɭệ, một người đã mất gia đình và bị bắt đem bán.

Nguyên chủ của thân xác này vốn là một hoàng tử của Mục Tộc. Mục Tộc cư ngụ tại vùng Miêu Cương, nơi nổi tiếng với nhiều loài độc trùng và khí độc, nên người dân ở đây rất giỏi về việc luyện cổ và chế thuốc.

Nguyên chủ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng rất tài năng, là con trai của tộc trưởng, và đã được định sẵn sẽ trở thành tộc trưởng kế nhiệm.

Do sống trong rừng sâu núi thẳm, ít khi giao tiếp với bên ngoài, nên tính cách người dân Mục Tộc thường chất phác, không hiểu nhiều về sự phức tạp của thế giới bên ngoài. Vì vậy, khi Triệu Thanh Ngôn - khi đó là Tam hoàng tử - đến tìm kiếm sự giúp đỡ, tộc trưởng của Mục Tộc đã không từ chối.

Mục Tộc đã sử dụng cổ thuật mà họ tinh thông để giúp Triệu Thanh Ngôn lên ngôi hoàng đế. Nhưng sau đó, Triệu Thanh Ngôn lại trở mặt.

Hắn sợ hãi những thứ mà bản thân không thể kiểm soát được, và lo lắng việc hắn lợi dụng Mục Tộc để gϊếŧ cha và các huynh đệ sẽ bị lộ ra ngoài, vì thế hắn đã bí mật ra lệnh cho quân đội tiêu diệt Mục Tộc - những mối nguy không ổn định này.

Khi đó, nguyên chủ mới chỉ mười bốn tuổi, và những năm sau đó, hắn luôn sống trong cảnh chạy trốn. Cho đến khi nhan sắc quá đỗi nổi bật của hắn bị để ý, người ta đã đánh ngất hắn và đưa hắn vào chợ đen bán làm nô ɭệ.

Tất nhiên, đây là điều nguyên chủ cố tình sắp đặt.

“Việt thiếu tướng, mấy món hàng này thế nào?”

Chợ đen đa dạng với vô số hàng hóa, từ các món đồ quý hiếm, dã thú, độc vật, đến những nô ɭệ bị bắt từ khắp nơi.

Việc buôn bán nô ɭệ không bị cấm, nhưng phần lớn đều được mua về để làm lao động. Tuy nhiên, cũng có những nô ɭệ sở hữu dung mạo xinh đẹp, và với những người này, mục đích sử dụng sẽ hoàn toàn khác.

Người vừa nói mặc áo choàng đen, cúi đầu xuống, khuôn mặt ẩn sâu trong bóng tối. Giọng hắn ta nghe rất trẻ, nhưng lại có chút đùa cợt.

Người được gọi là Việt thiếu tướng nhướng mày, “Ta tưởng là thứ gì quý giá, chỉ có thế này mà cũng đáng để ngươi gọi ta đến sao?”

Thấy hắn ta định quay đi, người kia liền nhanh chóng kéo tay lại, “Này, đã đến rồi, hà cớ gì phải đi vội thế, hàng tốt còn chưa được nhìn mà.”

“Đám thương nhân này luôn giấu những thứ tốt nhất. Phải hỏi mới chịu mang ra. Chẳng lẽ ngươi không biết?”

Việt thiếu tướng đứng lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng không rời đi.

“Được, ta sẽ xem thêm lần nữa, nếu không vừa ý, trở về ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận.”

“Làm sao dám lừa ngươi chứ? Cứ yên tâm, hàng trưng bày chỉ là loại thường, nhưng những thứ họ giấu kín thì chưa bao giờ làm người ta thất vọng.”