Triệu Trác bị chuốc vài chai rượu, lúc ra ngoài đi vệ sinh cảm giác đã lâng lâng.
Mấy thằng cha kia quá đáng thật, có mấy năm không gặp mà nỡ xuống tay ác vậy.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, hắn cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt, chào hỏi qua loa vài câu với những người khác rồi một mình xuống lầu hóng gió. Không ngờ hắn lại nhìn thấy có người đang đứng ngay trước cửa lớn.
Người đó cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào biển hiệu của quán bar, định bước vào nhưng có vẻ còn đôi chút do dự.
Sở dĩ Triệu Trác chú ý đến người đó vì cảm thấy khí chất của anh quá sạch sẽ, vừa nhìn đã biết không phải kiểu người nên đến nơi này.
Triệu Trác từ trước đến nay chơi bời không hề câu nệ, dù ở trong nước hay nước ngoài cũng đều như vậy, những món đồ chơi sạch sẽ ngây thơ cũng không phải chưa từng thấy qua.
Nhưng đa phần chỉ là kiểu mấy cô cậu vừa từ trường bước ra, sự "sạch sẽ" của họ chỉ là vì chưa trải sự đời, còn yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một kích, chỉ cần một chút tiền bạc hay yêu chiều là đã đủ đánh gục.
Nhưng người đứng ở đó thì khác. Cái sạch sẽ của anh ta là một sự bình thản, là sự tự tin và điềm tĩnh sau khi đã trải qua sóng gió, cứng rắn đến không thể phá vỡ.
Dưới ánh đèn, anh ngẩng đầu lên, những tia sáng rực rỡ lướt qua khuôn mặt rồi biến mất, biểu cảm của anh dưới ánh sáng lúc tỏ lúc mờ trở nên kỳ ảo, giống hệt một oan hồn mị hoặc trong ngôi đền đổ nát.
Nhưng anh chỉ nhìn vào biển hiệu của quán bar, trên gương mặt lộ ra chút do dự và mông lung, lập tức làm tan biến cái cảm giác yêu mị khiến người ta rung động, chỉ còn lại nét mềm mại và yên bình.
Tịch Ngôn cầm điện thoại, trên màn hình là một dòng địa chỉ - địa chỉ của Tiêu Túc.
Địa chỉ này là Lục Dương cho, hắn ta hoàn toàn không hiểu vì sao Tịch Ngôn bỗng trở nên lạnh nhạt với mình, chỉ cảm thấy dường như mấy ngày nay đối phương không được vui vẻ.
Sau khi trở về trường, Lục Dương cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đoán rằng có lẽ có liên quan đến Tiêu Túc, người đã mấy ngày không về nhà. Dù là ai, mới kết hôn mà bị bạn đời bỏ mặc, trong lòng ắt sẽ không dễ chịu.
Nghĩ đến cảnh Tịch Ngôn cô độc đợi chờ trong biệt thự, Lục Dương không khỏi có chút oán trách Tiêu Túc. Vì ngại hỏi trực tiếp nên hắn ta phải gọi điện cho vài người bạn của Tiêu Túc, sau khi nhận được tin, liền vội vàng nhắn tin báo lại cho Tịch Ngôn.
Tịch Ngôn cảm thấy hơi buồn cười.
Hắn ta chắc chắn không biết đó là nơi như thế nào, còn nghĩ chỉ là một quán bar bình thường, nhưng Tịch Ngôn vẫn quyết định đi.
Trước mặt người khác, anh luôn giả bộ là kẻ thâm tình, tất nhiên không thể làm điều gì phá vỡ hình tượng của mình.
Hơn nữa, theo nội dung cốt truyện, bạn thân từ thuở nhỏ của Tiêu Túc, Triệu Trác, cũng sẽ về nước vào mấy ngày này.
Chính hai người này tụ cùng một chỗ, rồi nghĩ ra cái kế hoạch thối tha như vậy, khiến cuộc đời nguyên chủ rơi vào cảnh hỗn loạn. Nếu may mắn, có khi anh sẽ gặp được hắn.
Bước đến trước cửa quán bar, Tịch Ngôn dừng lại, nhìn trước mắt xa hoa trụy lạc, đôi lông mày khẽ nhíu.
Anh thích yên tĩnh, cũng thích sạch sẽ, nghe tiếng nhạc chói tai, nghĩ trên người có thể sẽ dính mùi rượu, Tịch Ngôn xoay người rời đi.
Triệu Trác về nước thì về, cũng chỉ là một người bình thường, không đáng để anh phải chịu cảnh khó chịu vì sự tò mò nhất thời. Đời trước anh là thương nhân, sẽ không làm loại buôn bán chịu thiệt này.
Vừa đi được mấy bước, đột nhiên phía sau vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, có người loạng choạng đi về phía anh.
Tịch Ngôn nhẹ nhàng bước sang một bên để tránh, nhưng không hiểu sao người kia vẫn đυ.ng phải anh.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người đó, Tịch Ngôn nghiêng đầu, vừa định đưa tay đẩy ra thì ánh mắt chợt dừng lại ở chiếc khuyên tai bạc trên tai trái của người đàn ông. Tay anh khẽ buông lỏng cổ tay đối phương, cúi xuống nhìn, giọng điệu vừa đủ lo lắng: "Anh này, anh có sao không?"
Nghe thấy tiếng nói, người đàn ông mở đôi mắt nhập nhèm say, cố gắng nhìn rõ mặt người trước mặt, đứng thẳng người, áy náy cười nói: “Thật xin lỗi, tôi vừa rồi uống hơi nhiều.”
Triệu Trác đã bị chuốc mấy chai rượu, quả thực có chút say, nhưng cũng không đến mức say xỉn như vậy. Chỉ là khi nhìn thấy Tịch Ngôn, lòng hắn ngứa ngáy, bị ý nghĩ trong đầu thôi thúc nên mới giả vờ say khướt, lao vào người đối phương.
"Vừa đυ.ng vào em, em có sao không?" Nói xong, thân hình Triệu Trác lảo đảo, ra vẻ sắp ngã.
Tịch Ngôn đỡ lấy hắn, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng: "Tôi không sao, nhưng anh say quá rồi."
Triệu Trác thuận thế vịn vào cánh tay anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ nhẹ vì rượu, "Không sao đâu, em chỉ cần đỡ tôi sang ghế bên cạnh ngồi một chút là được."
Hắn chắc chắn Tịch Ngôn sẽ không từ chối. Dù Triệu Trác là người thích chơi bời, nhưng hắn đã gặp không ít người, vừa nhìn Tịch Ngôn là biết, đây là kiểu người có tính tình mềm mỏng, không giỏi từ chối ai.