Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Kế Hoạch Nghịch Tập Của Pháo Hôi Công

Quyển 2 - Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »


“Dù sao, chú vẫn là chú của cháu.” Tịch Mạc Du đáp.

“Ồ, chú à.” Tịch Ngôn tỏ vẻ ẩn ý, “Chú cũng sẽ can thiệp vào chuyện tình cảm của cháu sao?”

“Đó không phải là tình cảm!” Tịch Mạc Du đột ngột cao giọng, có vẻ quá kích động, hắn ho vài tiếng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Cháu và họ không cùng đẳng cấp, vui chơi thì được, nhưng đừng quá nghiêm túc. Còn người đó... Việt Quang, chú đã xem qua, chẳng có gì tốt đẹp cả. Nếu cháu thích kiểu đó, chú sẽ bảo Lâm Vũ tìm vài người tương tự cho cháu.” Hắn nhíu mày, tay ôm ngực, như thể đang chịu đựng cơn đau.

Tịch Ngôn đáp: “Cậu ta không giống họ.”

Dù sao cũng là bạn trai cũ của thụ chính, còn là pháo hôi trong truyện nữa cơ mà.

“Có gì khác nhau?”

“Chú nhỏ, chú có biết cậu ấy ở bên cháu bao lâu rồi không?”

Tịch Mạc Du sững lại, “Một năm một tháng, chính xác là ba trăm chín mươi hai ngày.”

“Cậu ấy là người ở bên cháu lâu nhất.”

“Khụ, khụ…” Tịch Mạc Du định nói gì đó, nhưng lại bị cơn ho làm gián đoạn, dẫn đến một chuỗi ho dài.

Hắn biết, biết hết mọi chuyện, nhưng chính vì biết nên hắn mới không thể để Việt Quang tiếp tục ở bên Tịch Ngôn.

Dù Tịch Ngôn có bao nhiêu người bên cạnh, cuối cùng cũng chẳng ai ở lại lâu. Hắn đã âm thầm xử lý nhiều người, nhưng tuyệt đối không thể để ai đó thực sự chiếm được trái tim Tịch Ngôn.

“Không được, cậu ta không được… Khụ, khụ, cháu đổi người khác đi.”

“Chú nhỏ.” Bàn tay Tịch Ngôn trượt qua sau gáy Tịch Mạc Du, dừng lại ở yết hầu của hắn. Anh cảm nhận sự rung động trong cổ họng khi chú mình nói, giọng lạnh lùng, ngón tay từ từ siết chặt. “Chú chỉ là người lớn của tôi, đừng can thiệp quá nhiều, được không?”

Tịch Mạc Du ngả đầu ra sau theo bản năng. Khi lực của Tịch Ngôn tăng lên, không khí hắn hít vào ngày càng ít, cảm giác nóng rát lan ra trong phổi, khuôn mặt đỏ bừng, mạch ở thái dương giật mạnh.

Tịch Ngôn cúi xuống nhìn hắn, tư thế ngả đầu ra sau này khiến họ đối diện trực tiếp với nhau.

Hắn chưa bao giờ nhìn đứa cháu này của mình lâu như vậy.

Trong phút chốc, Tịch Mạc Du như bị mê hoặc, khó nhọc mở mắt, đưa tay lên phủ lên mu bàn tay đang siết chặt cổ hắn. Động tác nhẹ nhàng, không giống như muốn vùng vẫy.

“Tiểu, Tiểu Ngôn…”

Cứ nhìn tôi như vậy đi, gϊếŧ tôi luôn cũng được. Có điều gì thể hiện sự sâu sắc hơn việc giao phó sinh mạng của mình vào tay người khác chứ? Việt Quang thì có là gì hơn tôi?

Hắn nghĩ như vậy, rồi từ từ chuyển bàn tay từ mu bàn tay của Tịch Ngôn lên cổ tay anh.

Người kia không phản kháng, dù trong ánh trăng mờ nhạt vẫn có thể thấy sắc mặt hắn không ổn.

Tịch Ngôn nới lỏng tay.

Dù không phải là người tốt, anh cũng không bao giờ làm những việc phạm pháp, hôm nay chỉ là lời cảnh cáo.

Chẳng lẽ chú nhỏ nghĩ anh không có lòng tự trọng? Nhà của anh, văn phòng của anh toàn là camera, dù là vì kiêng dè hay do ham muốn quan sát, hành động này thực sự đã khiến anh nổi giận.

“Khụ, khụ, khụ!”

Bàn tay Tịch Ngôn buông ra bất ngờ, khiến Tịch Mạc Du đổ người từ trên xe lăn xuống. Cơn thiếu oxy trầm trọng vừa rồi khiến hắn tay chân yếu đuối, ngã nhào xuống sàn.

Chưa kịp ngồi dậy, hắn đã thấy Tịch Ngôn quay lưng lại, dường như định rời đi, liền vội vàng đưa tay nắm lấy cổ chân anh.

“Tiểu Ngôn, cháu định đi đâu!”

Giọng hắn khản đặc vì tổn thương ở cổ họng, mỗi từ thốt ra đều làm hắn đau đớn hơn một chút.

Tịch Ngôn cúi xuống nhìn người đang nằm trên sàn.

“Chú nhỏ ngã rồi, tất nhiên tôi phải đi tìm người giúp đỡ.”

Tịch Mạc Du nắm chặt lấy ống quần anh: “Đừng đi, chú không muốn người khác nhìn thấy… Tiểu Ngôn, giúp chú đi.”

Khi hắn ngẩng lên nhìn Tịch Ngôn, ánh mắt như đứa trẻ đang nài nỉ cha mẹ mua cho món đồ chơi yêu thích.

Tịch Ngôn gỡ tay hắn ra, “Nhưng tôi không muốn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »