Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Kế Hoạch Nghịch Tập Của Pháo Hôi Công

Quyển 2 - Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có lẽ nhờ vào bài học kinh nghiệm trước đó, trên đường đi không còn ai dám cản trở Tịch Ngôn nữa. Anh nhanh chóng đến trước mặt Tịch Mạc Du, người đang được mọi người vây quanh.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn có gương mặt anh tuấn, vóc dáng cao lớn. Chỉ vì phải ngồi xe lăn đã lâu, gương mặt hắn có hơi trắng nhợt quá mức, thiếu sắc máu.

Lúc này, hắn đưa tay chống đầu, vài lọn tóc rủ xuống che khuất đôi mắt, tạo nên vẻ lạnh lùng xa cách.

“Chú nhỏ.”

Tịch Mạc Du ngẩng đầu lên, ý nghĩ xa vời ban nãy ngay lập tức trở lại thực tại, trong ánh mắt lóe lên chút vui mừng.

“Tiểu Ngôn.”

Khoé môi Tịch Ngôn chỉ khẽ nhếch lên một chút rồi lại hạ xuống, anh nhìn xung quanh, “Tôi muốn nói chuyện với chú nhỏ một chút, các vị thông cảm nhé.”

“Tịch thiếu khách sáo quá rồi.”

“Mời Tịch thiếu cứ tự nhiên.”

Họ không gọi anh theo chức vụ mà cứ khăng khăng gọi là Tịch thiếu, như thể làm vậy sẽ khiến họ khác biệt hơn so với người khác.

Tịch Ngôn mỉm cười một cách lịch sự.

Những người này khác với cậu thanh niên ban nãy. Bởi thật ra, có thể ở cạnh Tịch Mạc Du đã là một cách thể hiện sự công nhận của anh đối với họ.

Nghĩ đến việc sau này sẽ phải rời khỏi nhà họ Tịch, tự mình chèo chống công ty lớn như vậy, anh nhận ra giao tiếp là điều không thể thiếu.

Vì vậy anh trao đổi danh thϊếp với mọi người, cho đến khi phát hiện số danh thϊếp mình mang theo có lẽ không đủ, vì càng lúc càng có nhiều người tiến đến.

Có người nói rằng, hắn quen với đạo diễn nổi tiếng, người khác lại nói rằng, anh ta có sẵn nguồn lực trong tay. Tịch Ngôn thật sự không hiểu tại sao họ lại quá mức nhiệt tình đến vậy.

“Tịch thiếu, cứ ghi số lên tay tôi đi.”

Tịch Ngôn nhận ra người nói câu đó, cậu ta là ngôi sao mới nổi gần đây, tiếng tăm rất lớn, được đồn là có bối cảnh không đơn giản, và kể từ khi vào nghề chưa từng có tin đồn không hay.

So với hình ảnh ngạo nghễ, tự tin trên màn ảnh, cậu lúc này lại có chút bẽn lẽn. Tịch Ngôn nhướn mày, kéo tay cậu qua, ghi số điện thoại của mình lên lòng bàn tay cậu.

Tịch Ngôn viết rất nhẹ, đầu bút lướt trên lòng bàn tay khiến cậu cảm thấy hơi ngứa ngáy, ngón tay co lại, nhịp tim dường như không thể kiểm soát.

Tịch Mạc Du ban đầu chỉ im lặng quan sát mọi chuyện, ngay cả khi mọi người vây quanh hắn cũng không lên tiếng. Nhưng đến lúc này, dường như hắn không thể tiếp tục nhịn được nữa.

“Tiểu Ngôn.” Hắn nhíu mày, “Được rồi.”

Khi hắn lên tiếng, Tịch Ngôn liền dừng lại.

“Tịch thiếu, cái này,” cậu thanh niên chỉ vào chiếc bút trong tay anh, “mang theo không tiện, để tôi giúp ngài giải quyết.”

Tịch Ngôn không có chỗ để bút, mà cây bút này cũng là do phục vụ mang đến, nên anh không có ý kiến gì.

Anh đặt bút vào bàn tay mở rộng của cậu, rồi vòng ra sau Tịch Mạc Du, đẩy xe lăn đi ra khỏi sảnh tiệc.

Buổi tiệc bắt đầu lúc tám giờ, Tịch Ngôn đến muộn, bên ngoài trời đã tối đen.

Trên đường đi, hai chú cháu im lặng, chỉ có tiếng bánh xe lăn lướt trên mặt đất, thỉnh thoảng kèm theo tiếng đá sỏi lăn xuống.

Trong đêm yên tĩnh, Tịch Mạc Du đột ngột lên tiếng.

“Nghe nói cháu bảo Lâm Vũ xử lý hết mấy tiểu minh tinh đó rồi.”

“Thu tâm cũng tốt, cháu không còn trẻ nữa, nên tập trung vào công ty.”

“Nhưng còn cái người tên Việt Quang kia, sao cháu lại không để cậu ta đi?”

Tịch Ngôn bất ngờ dừng lại, cúi xuống nhìn người ngồi trên xe lăn.

Anh cảm thấy câu cuối cùng mới là điều hắn ta quan tâm nhất.

Tịch Mạc Du để mặc cháu mình nhìn chằm chằm, không quay đầu lại.

“Chú lo lắng à?”

Bố mẹ của nguyên chủ đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi, và Tịch Mạc Du cũng đã bị thương ở chân trong vụ tai nạn đó.

Lúc ấy, ba người họ đều ở trong một chiếc xe, người lái xe là tài xế, còn mẹ của nguyên chủ đã bảo vệ Tịch Mạc Du khi tai nạn xảy ra.

Tịch Mạc Du may mắn sống sót, nhưng hắn cũng bị thương nặng.

Có lẽ cũng vì chuyện này mà hắn luôn rất khoan dung với đứa cháu này. Thậm chí một công ty lớn như vậy, hắn cũng coi như món đồ chơi mà giao lại cho Tịch Ngôn.

Nếu không phải sau đó hắn phát hiện Tịch Ngôn không phải là máu mủ của nhà họ Tịch, nếu không có sự xen vào của thụ chính, có lẽ cả đời họ vẫn sẽ diễn vai chú cháu hiếu thuận.
« Chương TrướcChương Tiếp »