Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Kế Hoạch Nghịch Tập Của Pháo Hôi Công

Quyển 2 - Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau, Tịch Ngôn nhắn tin cho Lâm Vũ, yêu cầu chuẩn bị một số tài liệu.

Đối với công việc, anh luôn hết lòng, Tinh Ngu là công ty giải trí hàng đầu trong nước, dù những năm gần đây có phần xuống dốc bởi sự quản lý của nguyên chủ.

Nhưng thuyền hỏng còn có ba ngàn đinh, Tinh Ngu vẫn là lựa chọn tốt nhất cho những người mới vào nghề.

9:01 sáng, Lâm Vũ xuất hiện với tập tài liệu.

Tịch Ngôn ngẩng đầu lên, thoáng ngỡ ngàng.

Hôm nay, Lâm Vũ không đeo kính. Hắn vốn không bị cận, kính chỉ là để thể hiện sự nghiêm túc. Nay nhìn kĩ mới biết, hắn trời sinh một đôi mắt phượng, đuôi mắt cong, tướng mạo tầm thường bỗng tăng thêm vài phần phong tình, quyến rũ.

Có lẽ vì anh nhìn quá lâu, Lâm Vũ có hơi ngượng ngùng, nhưng hắn xưa nay lãnh đạm, chỉ có thể hơi hơi liếc mắt, mạnh mẽ ngăn chặn nhịp tim đập hoảng loạn.

"Tịch thiếu, chuyện ngài giao phó cho tôi tối qua gặp chút khó khăn."

Tịch Ngôn ngẫm nghĩ một lát, chợt hiểu hắn là đang ám chỉ chuyện tối qua.

Không ngờ hiệu suất làm việc của Lâm Vũ lại nhanh đến vậy, qua một đêm đã có kết quả.

"Khó khăn gì, bọn họ đòi hỏi quá nhiều?"

"Họ không đồng ý."

"Ai không đồng ý?" Tịch Ngôn nheo mắt.

Lâm Vũ hơi mím môi, ngập ngừng một chút mới nói: "Tất cả đều không đồng ý."

Đêm qua sau khi nhận được điện thoại của Tịch Ngôn, hắn lập tức liên lạc với những người đó.

Đại khái là xuất phát từ tâm tư nào đó không muốn người khác biết, vì mau chóng chặt đứt những quan hệ này, hắn hứa sẽ không thu hồi lại tài nguyên đã cấp cho đối phương, thậm chí vẫn tiếp tục trợ giúp nhất định, còn cho một khoản tiền lớn.

Nhưng họ lại mắng hắn thậm tệ, ai nấy đều hỏi liệu Tịch Ngôn có biết chuyện này hay không.

Lâm Vũ bình tĩnh giải thích đó là ý muốn của Tịch Ngôn.

Không ngờ họ lại lập tức chuyển giọng, lo lắng hỏi hắn có phải công ty đã xảy ra chuyện gì, Tịch thiếu ổn không, có cần giúp đỡ gì không, trong tay họ vẫn còn chút tiền, nếu cần, bọn họ sẵn sàng tìm nguồn khác để quay lại giúp đỡ công ty.

Lâm Vũ trầm mặc.

Chủ động đề cập đến chuyện này, không phải muốn Tịch Ngôn mềm lòng, chỉ là sợ những người khác sẽ đến cáo trạng, cho nên tiên hạ thủ vi cường.

Báo cáo xong, hắn nhìn chằm chằm Tịch Ngôn, chờ phản ứng, cho đến khi anh bảo Lâm Vũ cứ xử lý theo ý mình, hắn mới chậm rãi thở phào.

Cảm giác trên tay đau đớn, hắn cúi đầu nhìn, vết ấn trên tay do móng tay đâm vào, thế mới biết mình đã nắm chặt nắm tay trong suốt cuộc trò chuyện, bàn tay bị móng tay ấn ra mấy vết hằn cục sâu.

Sau khi Lâm Vũ rời đi, Tịch Ngôn tiếp tục lật xem tài liệu và gọi các trưởng bộ phận đến họp để hiểu thêm về công ty.

Tinh Ngu là công ty lâu đời, điều tính đã sớm định ra, ngay cả phong cách đoàn thể xuất đạo hàng năm cũng la lá giống nhau, hiện giờ xu hướng thị trường đã thay đổi, nếu Tinh Ngu không tìm được cách đột phá, vậy thì chỉ có con đường chết.

Tuy nói Tinh Ngu vẫn còn có Tịch Mạc Du là nhân vật chính chống lưng, nhưng Tịch Ngôn đã tự giác coi nó là đồ của mình nên anh quyết định sẽ tự lực.

Trong phòng luyện tập chật ních người, bọn họ đều là những tân binh sắp ra mắt.

Tịch Ngôn nhìn lướt qua, nhận thấy mỗi người đều mang trong mình một phong cách: thanh tú, dễ thương, hoang dã, ai cũng nổi bật nhưng nhìn chung thì vẫn có phần lẫn lộn.

Anh không quen với giới giải trí, sở trường là làm việc nơi thương trường hoặc thao túng phía sau.

Vì vậy, anh chỉ quan sát một chút để nắm được chất lượng sơ bộ của những người mới, rồi giao cho người có chuyên môn.

Bức tường phòng tập có gương một chiều, nên sự xuất hiện của Tịch Ngôn không gây chú ý.

Khi anh rẽ ở cuối hành lang, chạm mặt một cậu thanh niên chạy tới.

Mắt thấy hai người sắp đυ.ng nhau, Tịch Ngôn nghiêng một bước tránh đi, người thanh niên kia không kịp phản ứng, trong mắt hiện lên kinh ngạc, bịch một tiếng ngã xuống bên chân Tịch Ngôn.

Tịch Ngôn vòng qua cậu ta, trợ lý phía sau nhìn thanh niên một cái, nhắm mắt theo sát phía sau Tịch Ngôn.

Đợi đến khi hai người đều đã đi xa, thanh niên lúc này mới từ từ ngẩng đầu, hai tay che mặt hu hu hai tiếng.

Hai phút trước, cậu ta đã yêu.

Một phút năm mươi chín giây trước, cậu ta thất tình.

Ngọt ngào và đau đớn đều đến quá đột ngột, đến tận khi cậu ta bước vào phòng tập rồi mà vẫn mơ màng.

"Này!" Sau lưng bỗng nhiên truyền đến lực đạo dọa cậu ta nhảy dựng, quay lại nhìn người mới gọi mình, thấy đối phương ghé lại gần: "Cậu đến chậm rồi!"

"Sao vậy?" Lúc hỏi, cậu ta còn hơi ngẩn ngơ, trong đầu vẫn nghĩ tới một thoáng kinh hồng ban nãy.

"Hi!" Cậu bạn cao lớn gãi đầu, màu da lúa mạch trên khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt che giấu liếc lên.

"Cậu tới chậm nên không thấy, vừa có một người siêu đẹp đi ngang qua, bị ai đó trốn vào nhà vệ sinh chụp trộm rồi."

"Siêu đẹp..." cậu ta lẩm bẩm, chợt đứng thẳng người.

Có phải người đó không? Người đã khiến cậu ta yêu và thất tình chỉ trong một khoảnh khắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »