Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Kế Hoạch Nghịch Tập Của Pháo Hôi Công

Quyển 2 - Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tịch Ngôn là Tổng giám đốc của Tinh Ngu. Thân phận này, có vẻ như chỉ là món đồ chơi mà Tịch Mặc Dư tặng cho cậu cháu trai không chịu an phận để dỗ dành mà thôi.

Tịch Ngôn lật mở tập tài liệu trên bàn. Anh không rõ nguyên chủ có thích món quà này không, nhưng riêng anh thì khá là hứng thú.

Chỉ cần là hai chữ "tổng tài", đã chạm đúng vào điểm nhạy cảm của anh rồi.

Kiếp trước, anh cũng từng là một tổng giám đốc, người trợ lý còn bảo rằng, trong huyết quản của anh không phải là máu, mà là sự đam mê công việc.

Sau vài tiếng đồng hồ nắm bắt tình hình hoạt động của công ty, rồi tìm kiếm thêm thông tin về thế giới này, anh đóng máy tính lại, vươn vai thư giãn.

Đêm nay, anh không có ý định trở về.

Ngay bên cạnh là phòng nghỉ mà nguyên chủ đã sắp đặt chu đáo, đầy đủ mọi tiện nghi, có giường ngủ và phòng tắm. Thỉnh thoảng hứng lên, anh ta còn gọi vài ngôi sao nhỏ đến chơi đùa.

Tịch Ngôn bật đèn phòng tắm, chống tay lên mặt bàn đá cẩm thạch, ngắm nhìn kỹ gương mặt trong gương.

Một khuôn mặt hoàn hảo không tì vết, như thể từng chi tiết đều được điêu khắc tỉ mỉ. Nghệ nhân chạm khắc hẳn phải mang trong mình tình yêu sâu đậm mới có thể tạo nên gương mặt này.

Tịch Ngôn lướt ngón tay qua má, ánh mắt phảng phất nét suy tư.

Không biết tại sao, nguyên chủ lại có nét giống anh đến vậy, thậm chí còn tương đồng với gương mặt của Tịch Ngôn ở thế giới trước.

Chỉ là vài chi tiết nhỏ trên gương mặt đã đủ để tạo ra một khí chất hoàn toàn khác biệt, mang đến cảm giác khác xa.

Âm thanh nước chảy vang lên, hơi nước mờ ảo bao quanh. Tịch Ngôn vuốt mái tóc ướt ra sau, và đằng sau, tiếng cửa phòng tắm khẽ mở lẫn vào tiếng nước.

Tịch Ngôn khóa vòi nước lại, vừa cầm khăn tắm thì cảm thấy có đôi tay nhẹ nhàng chạm vào lưng mình. Người đó thấp hơn anh khoảng một cái đầu, tư thế này cho phép cậu ta tựa đầu vào vai Tịch Ngôn.

" Tịch thiếu ~" Giọng nói đáng lẽ ngọt ngào, lúc này lại pha chút hờn tủi.

Đôi tay ấy lướt qua những đường nét cơ bắp trên lưng Tịch Ngôn, trượt dần xuống eo, cho đến khi bị đôi tay rắn chắc của anh chặn lại.

"Tịch thiếu!" Giọng nói của cậu ta run run, sắc mặt khẽ chuyển hồng.

Tịch Ngôn có rất nhiều tình nhân, và cậu cũng chỉ là một trong số đó, hoàn toàn không có gì nổi bật.

Phải mất bao công sức mới tránh được đám nhãi con kia, cố gắng lén lút một mình đến gặp Tịch Ngôn. Lần này, cậu quyết tâm phải có được một lần giao lưu xá© ŧᏂịŧ giữa nam nam.

Nói ra có chút...... Làm cho người ta tiếc hận, cậu tới nơi này nhiều lần như vậy, còn chưa lần nào thành công bò lên giường Tịch thiếu.

Cậu không giống với đám yêu diễm đê tiện kia; họ yêu tiền của Tịch Ngôn, nhưng cậu lại yêu con người Tịch Ngôn. Thậm chí nếu có phải tự mình bỏ tiền ra, cậu cũng sẵn lòng.

Cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay người đàn ông, đôi chân cậu bỗng chốc trở nên mềm nhũn. Cậu định mở miệng nói gì đó, thì ngay giây phút ấy, người đàn ông đột ngột hất tay cậu ra, làm cậu ngã nhào xuống đất.

Tịch Ngôn quấn chặt khăn tắm quanh người, những giọt nước vẫn đang chảy dài xuống ngực anh. Anh cau mày, nhìn thiếu niên đang ngã dưới đất, ánh mắt đờ đẫn si mê, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

Thiếu niên kia tròn mắt kinh ngạc, hai má vẫn còn chút phúng phính, lộ rõ vẻ ngây thơ. Trông cậu như một chú cún con dễ thương khiến ai nhìn cũng muốn dang tay che chở.

Lúc này, Tịch Ngôn mới chợt nhớ ra, ngoài vai chính và mấy kẻ qua đường, anh còn nuôi không dưới mười chú chim hoàng yến nữa.

Thể lực của mình thế mà tốt thật?

Nhớ lại hình ảnh trong gương lúc nãy, dường như cơ thể này thật sự có tám múi cơ bụng, cơ bắp cánh tay cũng rất rắn chắc.

Bỏ lại cậu trai phía sau, Tịch Ngôn đi ra khỏi phòng.

Đối phương ngây người nhìn theo bóng dáng anh, ánh mắt dừng lại ở đôi chân thon dài của Tịch Ngôn, hơi thở dồn dập, rồi bất ngờ cúi người đặt tay lên nền đất, như thể đang chờ đợi một món quà ban phát từ anh.

Bước chân Tịch Ngôn vô tình giẫm lên gì đó.

Cậu trai rên khẽ, vẻ mặt pha lẫn đau đớn và khoái lạc.

Tịch Ngôn nhíu mày nhìn xuống, thấy cậu ta đang ôm chặt tay mình coi như bảo vật, đôi mắt lấp lánh. Cậu chậm rãi hé môi...

Chuyện diễn ra tiếp theo, Tịch Ngôn không thấy nữa. Anh quay lại bàn làm việc và gọi cho Lâm Vũ.
« Chương TrướcChương Tiếp »