Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Kế Hoạch Nghịch Tập Của Pháo Hôi Công

Quyển 2 - Chương 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chẳng màng đến những diễn biến tiếp theo ở thế giới trước, Tịch Ngôn bước vào thế giới thứ hai.

Anh ngồi trên ghế, có lẽ vừa mới uống rượu, đầu có hơi nhức nhối. Xung quanh quá ồn ào, tiếng chạm ly lạch cạch, chắc hẳn đây là một buổi tiệc nào đó.

Có ai đó đang dựa vào anh, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn lên ngực anh, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt. Anh mở mắt, đẩy người đó ra.

Trời đã nóng, còn dựa qua dựa lại, thật khó chịu.

“Tịch thiếu?” Đối phương tầm hai mươi tuổi, gương mặt ưa nhìn, trông rất tươi tắn, nhưng lúc này ánh mắt lại thoáng vẻ uỷ khuất.

Thấy anh im lặng chẳng đoái hoài gì đến mình, cậu ta rụt rè quan sát nét mặt anh, thử vòng tay qua, dựa đầu lên vai anh.

Tịch Ngôn nắm lấy cổ cậu ta, kéo ra xa, lạnh lùng nói: “Không ăn thì lăn ra, đừng có làm trò câu dẫn.”

Trong thế giới này, thân phận của nguyên chủ rất cao quý, cả bàn tiệc đều phải nhìn sắc mặt anh.

Tịch Ngôn luôn tôn trọng nguyên tắc nhập vai, không bao giờ phá hoại nhân cách của nhân vật. Nhân vật gốc thế nào, anh sẽ là như vậy.

Nghe thấy câu nói của anh, cả bàn tiệc bỗng chùng xuống.

Rồi một người nâng ly cười xòa: “Tịch thiếu đừng giận, chẳng phải chỉ là một món đồ chơi thôi sao, thiếu gia thích kiểu gì, ở công ty của tôi đủ cả, cậu thoải mái lựa chọn!”

Người đó bụng bự, vừa đứng lên là bụng đã chạm vào mặt bàn.

Cảm nhận được sự run rẩy nơi tay áo của mình, Tịch Ngôn nhếch mép nhìn người thanh niên bên cạnh, “Giữ lại mà dùng.”

Anh búng ngón tay vào ly rượu, chất lỏng màu đỏ sóng sánh lên thành ly trong suốt.

Nguyên chủ là con trai duy nhất của nhà họ Tịch, một gia tộc khổng lồ dẫn đầu trong ngành giải trí trong nước.

Sau này lại xuất hiện thêm Tịch Mạc Dư, một người con khác khiến dòng họ vẻ vang hơn, mở rộng việc kinh doanh sang lĩnh vực tài chính và hàng xa xỉ, vị thế của nhà họ Tịch ngày càng vững chắc.

Vài năm trước, cha mẹ của nguyên chủ đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, người thân duy nhất còn lại chính là Tịch Mạc Du, nhân vật công chính của câu chuyện.

Hắn ta lớn hơn nguyên chủ chừng bảy, tám tuổi, nhưng bởi sự cố tai nạn lúc trẻ mới khiến hắn ta bị liệt, phải di chuyển bằng xe lăn.

Xét về vai vế, Tịch Ngôn phải gọi hắn là chú.

Có lẽ là do cốt truyện sắp đặt, Tịch Mạc Dư bao năm qua vẫn độc thân, xung quanh ngoài trợ lý và thư ký ra, không có bóng dáng của bất kỳ ai, dù là nam hay nữ.

Người ta đồn đoán rằng, chỗ đó của hắn đã bị tổn thương, mất khả năng, và sau này cũng không thể có con. Vì vậy, nguyên chủ có khả năng sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tịch.

Có Tịch Mạc Dư chống lưng, nguyên chủ luôn hành xử tùy tiện, người khác cũng chẳng dám nói gì.

Nhưng ít ai biết rằng, mối quan hệ giữa nguyên chủ và nhân vật công Tịch Mạc Dư không tốt đẹp gì, thậm chí về sau còn tranh giành cùng một người đàn ông.

Mãi đến khi phát hiện nguyên chủ không phải con cháu Tịch gia, Tịch Mạc Du liền đuổi anh ta ra khỏi nhà, bấy giờ cuộc đấu đá này mới kết thúc.

Người mà cả hai tranh giành chính là nhân vật thụ Bách Lâm.

Tịch Ngôn kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nhưng không châm lửa.

Nguyên chủ có thói quen hút thuốc, nhưng anh lại không thích mùi này.

Ánh mắt của mọi người đều dồn vào ngón tay thon dài của anh, như bị hút hồn. Điếu thuốc vẫn còn dính chút nước bọt của anh, đầu ngón tay trắng nõn nổi bật trên nền đen của điếu thuốc.

Người thanh niên lúc trước tựa sát vào anh, ngây ngẩn nhìn anh, đôi mắt đờ đẫn si mê.

Khuôn mặt của Tịch Ngôn như thể được điêu khắc, mỗi nét đều hoàn hảo, toát lên vẻ đẹp sắc bén đến mê hoặc.

Bất cứ ai gặp anh lần đầu cũng đều bị vẻ đẹp ấy tấn công mạnh mẽ, rồi buộc phải khuất phục trước khí thế áp đảo, làm người ta đứng không vững, tim đập liên hồi.

Có người vô thức nuốt nước bọt, âm thanh lớn đến mức đánh thức những người khác khỏi trạng thái mơ màng.

Mọi người lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, tiếp tục nâng ly đổi chén, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là, những ánh mắt khẽ liếc sang anh lại chứa đựng điều gì đó khác lạ.

“Khụ khụ.” Một người đàn ông đầu hói giơ ly về phía Tịch Ngôn, “Tịch thiếu, gần đây tôi mới có một món đồ xinh đẹp, ngoan ngoãn lắm, cậu ta cũng đã ngưỡng mộ cậu từ lâu. Nhân dịp này, tôi mạn phép đưa cậu ta vào để cậu ngắm chút nhé?”

Người đẹp?

Chẳng phải là chính thụ đã cố tình tiếp cận nguyên chủ để trả thù hay sao?

Tịch Ngôn không nói gì, nhìn người thanh niên bên cạnh đầy ẩn ý, “Mang vào đi.”

Người ngồi bên cạnh anh không phải là bạn trai cũ của chính thụ đó ư? Thật thú vị.
« Chương TrướcChương Tiếp »