Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Kế Hoạch Nghịch Tập Của Pháo Hôi Công

Quyển 1 - Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bữa tối hôm đó, Tiêu Túc ăn chẳng thấy ngon miệng.

Hắn chọc chọc thức ăn trong bát, nhưng tâm trí lại đặt vào cuộc trò chuyện giữa Tịch Ngôn và Lục Dương.

Dĩ nhiên, hầu hết thời gian là Lục Dương nói.

Hắn kể rằng tuần sau khoa của họ có trận bóng rổ, mong Tịch Ngôn có thể đến xem; kể rằng Hạo Tử thích một cô gái nhưng cô ấy lại đi chơi với hoa khôi của khoa, làm hắn ta tức đến mức nửa đêm đấm giường; kể về một nhóm sinh viên trong lớp của hắn tìm cách thay đổi điểm số, cuối cùng làm giáo viên giận quá mà cho cả lớp trượt môn...

Đây là lần đầu tiên Tiêu Túc phát hiện Lục Dương nói nhiều đến vậy.

Hơn nữa, người nghe hắn ta kể lại rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình vài câu. Cả bàn ăn, dường như chỉ có Tiêu Túc là người ngoài cuộc.

Hắn gặm miếng sườn, nghĩ đến trận bóng rổ mà Tịch Ngôn sẽ đến xem, không nói gì, nhưng đôi đũa trong tay lại đυ.ng vào bát leng keng.

Tịch Ngôn chống cằm lắng nghe Lục Dương kể chuyện trường lớp, thấy hắn ta mải nói mà ăn chẳng được bao nhiêu, anh liền đẩy đĩa thức ăn về phía hắn.

“Ăn trước đi, ăn nhiều một chút.”

Tiêu Túc cắn đũa, đầu đũa khẽ chạm vào lợi, đau đến mức hắn khẽ rên lên một tiếng.

Hai người kia ngừng nói chuyện, hắn cứ tưởng họ đã nghe thấy tiếng mình, vội vàng cúi đầu, nhưng rồi lại bắt gặp ánh mắt của Tịch Ngôn đang nhìn sang.

Anh vừa nói chuyện với Lục Dương xong, trong mắt vẫn còn đọng chút ý cười chưa tan hết. “Em cũng ăn nhiều một chút.”

Tịch Ngôn bất ngờ lên tiếng khiến Tiêu Túc sững sờ. Cái đầu vốn nhanh nhạy của hắn bị xoay xoay vài vòng, cuối cùng mới nhận ra anh ấy thực sự đang nói chuyện với mình.

Hắn hơi lúng túng, chỉ đáp một tiếng “ừ” rồi cắm cúi ăn tiếp.

Sau đó, biểu cảm của hắn bỗng trở nên phức tạp.

Cho nên nói con người á, đúng là kẻ khổ da^ʍ mà.

Trước đây khi Tịch Ngôn cứ quấn lấy hắn, hắn chẳng thèm để ý. Bây giờ Tịch Ngôn cả mấy tháng không nói với hắn một lời, đột nhiên quan tâm một chút thì lại thấy mình đang được sủng ái.

Không phải hắn cảm thấy bực bội, mà chỉ là bất chợt nhận ra bản thân cũng chỉ là một người bình thường, không thể miễn nhiễm với những cảm xúc tầm thường ấy, lòng lại hơi hụt hẫng.

Đêm nay không yên tĩnh lắm, ngoài sân, tiếng dế, tiếng côn trùng hòa vào nhau, tạo thành một bản hòa tấu không quá khó chịu.

Gió đêm hơi se lạnh, Tịch Ngôn đóng cửa sổ lại, chuẩn bị lấy sách chuyên ngành của nguyên chủ để ôn tập, thì nhận được một cuộc gọi.

“Tiểu Ngôn, em ra ngoài gặp anh một lát được không?”

Giọng người đàn ông ở bên kia điện thoại có chút say, khàn khàn, từng chữ nói ra chậm rãi nhưng rất kiên quyết.

Tịch Ngôn nhìn tên người gọi, à, là Triệu Trác.

Triệu Trác hiếm khi gọi điện cho anh, sợ làm phiền anh học, có việc gì đều nhắn tin qua WeChat.

Tối nay hắn ta bày đặt nghiêm trọng thế này, lại định làm trò gì đây?

Nghĩ lại gần đây quả thật mình đã lạnh nhạt với đối phương, thả diều cũng phải thả lúc chặt lúc lỏng, không thể để nó bay mãi lên trời được.

Anh khoác một chiếc áo, không chào hỏi ai, gọi xe đến nơi hẹn với Triệu Trác, cách đó vài trăm mét thì xuống xe.

Đến giờ Triệu Trác vẫn nghĩ anh là nghiên cứu sinh ở trường của Lục Dương, đã hẹn anh ra ngoài không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không rõ anh sống ở đâu.

“Triệu Trác.” Tịch Ngôn gọi một tiếng, Triệu Trác quay đầu lại, nửa khuôn mặt khuất dưới ánh sáng.

Hắn ta nhìn thấy Tịch Ngôn khoác áo khoác, khoanh tay có chút bất an, trông cứ như một người vợ đang lén lút hẹn hò với tình nhân sau lưng chồng, lại như một nàng công chúa bỏ nhà theo chàng hoàng tử.

Hắn suýt bật cười, thậm chí còn muốn hỏi: “Em ra ngoài giờ này, chồng em không giận hả?”

Nghĩ đến việc mình định làm tối nay, hắn liền kéo tay Tịch Ngôn lại. “Đi theo anh.”

Xe của Triệu Trác đậu ngay bên cạnh. Vì mỗi lần lái xe đến trường đón Tịch Ngôn đều gây chú ý quá nhiều, hắn đã đặc biệt thay chiếc xe thành màu xám bạc trông kín đáo hơn.

Khi đẩy Tịch Ngôn vào ghế phụ, Tịch Ngôn chỉ kháng cự mang tính tượng trưng, rồi ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Anh nghĩ ngợi gì đó, quay đầu hỏi: “Anh tối nay uống rượu?”

“Không.” Triệu Trác khởi động xe, nhìn thẳng vào mắt anh đáp: “Chỉ là anh rất vui, vì em đã đồng ý gặp anh.”

Hắn đưa Tịch Ngôn đi hóng gió, chạy qua bờ sông, nơi có những cặp đôi trẻ đang tay trong tay tản bộ.

Đi qua khu dân cư ven thành phố, thấy vài người đi làm vừa trở về nhà.

Đi tiếp qua một con đường vắng vẻ, cuối cùng dừng lại dưới chân một ngọn đồi nhỏ.

“Đến rồi.” Trên mặt Triệu Trác hiện rõ vẻ trông mong.
« Chương TrướcChương Tiếp »