Khi Tiêu Túc trở về biệt thự, hắn nhìn thấy quản gia và người làm vườn đang bận rộn trong sân.
Hắn vốn đã đi qua, nhưng khi thấy những gốc cây bị người làm vườn đào lên, nghĩ đến cảnh Tịch Ngôn ở trong sân vất vả tưới nước, hắn không khỏi dừng bước và quay lại.
"Hoa làm sao vậy?"
Quản gia quét đất qua một bên, sắc mặt có hơi xấu hổ nói: "Cậu Tịch tưới nhiều nước quá, một số cây hoa chết mất rồi."
Tiêu Túc khựng lại, quét mắt nhìn tình huống trong vườn hoa, quả nhiên phát hiện đại đa số cây cối đều héo rũ một cách kỳ lạ. Nhất là mấy cây được Tịch Ngôn chăm sóc kỹ lưỡng, có cây đã bắt đầu thối rữa từ gốc, nụ hoa đều rũ xuống.
Ngược lại, những cây bị bỏ qua lại sống khỏe mạnh.
Thấy tình cảnh này, Tiêu Túc không khỏi trầm mặc.
Hồi cấp hai, lần đầu tiên hắn nhận thức được xu hướng giới tính của mình. Lên cấp ba, hắn phát hiện mình có tình cảm với Lục Dương, người mà hắn luôn coi như em trai. Cảm xúc ấy khiến hắn vừa sợ hãi vừa bối rối, không dám nói với bất kỳ ai.
Cố tình cả hai lại sống chung dưới một mái nhà, nên để không ai nhận ra, hắn luôn cố gắng đè nén cảm xúc của mình. Cuối cùng, dù không có bệnh, hắn cũng tự làm mình mệt mỏi đến sinh bệnh.
Khi lên đại học, hắn quyết định dọn ra ngoài ở riêng, và theo lời khuyên trên mạng, hắn bắt đầu trồng hoa, xem như tu thân dưỡng tính.
Sau khoảng hai tháng tự chăm sóc, hắn thấy việc tưới nước và bón phân thật phiền phức, vì vậy đã giao tất cả cho người khác, chuyện sau đó hắn cũng không quản nữa. Thỉnh thoảng lắm hắn mới ngắm nhìn một chút khi về nhà.
Không ngờ, Tịch Ngôn lại giày vò vườn hoa thành ra thế này.
Tiêu Túc khẽ nhếch môi, trong lòng lại nảy lên một ý nghĩ, Tịch Ngôn đây là cố ý làm hỏng hoa của mình.
Cho nên là đang trả thù sao? Một người làm thầy giáo lại ấu trĩ như vậy?
“Cây chết thì thay cây mới. Đừng để anh ta chạm vào mấy thứ này nữa.”
“Vâng, thiếu gia. Vậy thay loại hoa nào ạ?”
Tiêu Túc nhìn vườn hoa, trong đầu hiện lên hình ảnh Tịch Ngôn mỗi lần tưới nước đều nhẹ nhàng vuốt ve từng chiếc lá. Chắc là rất thích chúng.
Hắn híp mắt, nói: “Thay loại giống hệt như trước đi.”
Mỗi ngày, Tịch Ngôn đều tưới cây vài lần, khi thì vào buổi sáng, khi thì lúc chạng vạng. Số lần tưới phụ thuộc vào tâm trạng của anh.
Khi anh từ bên ngoài trở về, theo thói quen đi lấy thùng nước, nhưng lập tức bị người làm vườn và quản gia ngăn lại.
Bọn họ vô cùng xin lỗi, nhưng kiên quyết không cho Tịch Ngôn lại gần những cây hoa.
Tiêu Túc từ trên ban công nhìn xuống, thấy Tịch Ngôn có chút ngạc nhiên. Anh đi quanh vườn vài vòng, tìm cách tiếp cận nhưng không được, rồi đứng lặng ở đó một lúc, cuối cùng phải mất vài phút mới chịu rời đi.
Tiêu Túc chống tay lên lan can, nhìn bước chân của anh chậm chạp hơn thường lệ, trong lòng cảm thấy nặng nề, đôi môi mím chặt khiến gương mặt anh trông có chút trẻ con.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Túc nghiêm túc quan sát người đàn ông này, nhận ra nhiều điều mà trước đây hắn chưa từng để ý.
Chẳng hạn như Tịch Ngôn thích ăn đồ nhạt, mỗi ngày ít nhất ra vườn hai lần, rõ ràng có thể tra cứu lượng nước cần cho từng loại hoa, nhưng anh lại cố chấp tưới đẫm tất cả những cây mình thích. Cái sự bướng bỉnh ấy giống như một đứa trẻ không chịu buông tay món đồ chơi của mình.
Tiêu Túc chợt nghĩ mình có lẽ đã điên rồi, bởi từ những hành vi kỳ quặc ấy, hắn lại cảm thấy chúng có vài phần đáng yêu.
Hắn rùng mình, nội tâm phát ói, nhưng tâm tình lại không tự chủ được thả lỏng.
Cho đến khi hắn nhận được mấy tin nhắn từ Hứa Nhiên.
“Tôi đã tiếp cận được chồng của anh.”
“Ấn tượng đầu tiên của anh ấy về tôi rất tốt, tôi sẽ làm theo những gì anh đã nói.”
“Khi nào anh thực hiện lời hứa chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh cho mẹ tôi?”
Tiêu Túc nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên màn hình rất lâu, nụ cười thoáng trên môi hoàn toàn biến mất.