Quyển 1 - Chương 18: Con Chuột Dưới Cống Đã Vĩnh Viễn Mất Đi Ánh Trăng Của Mình

Kể từ khi Tịch Ngôn xuất hiện, Hứa Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế đó, nằm co quắp, lưng quay về phía anh, hai tay ôm mặt như muốn tự cô lập mình khỏi thế giới.

Nghe tiếng bước chân Tịch Ngôn tiến lại gần, cậu co người lại như con nhím cảm nhận được mối nguy hiểm.

"Đừng đến đây!"

Tịch Ngôn dừng bước, nghe thấy tiếng cậu ta nghẹn ngào cầu xin: "Thầy Tịch, đừng đến đây."

Em không muốn thầy thấy em như thế này.

Hứa Nhiên nằm sấp trên đất, từng giọt nước mắt rơi xuống đất.

Lúc bị đánh cũng không khóc, nhưng nghĩ đến việc Tịch Ngôn sẽ thấy mình thảm hại hoặc dùng ánh mắt khinh bỉ khi biết mình là kẻ cuồng theo dõi, cậu không kìm được nước mắt, khóc đến run rẩy cả người.

Tịch Ngôn quả nhiên không đến gần, điều đó khiến cậu thấy nhẹ nhõm, nhưng lại có chút mất mát.

Khoảng nửa phút sau, tiếng bước chân xa dần, lưng Hứa Nhiên thả lỏng, sụp xuống, một bộ dáng suy sụp đến cực điểm.

Cậu đã biết mình là hạng người gì, có lẽ sau này sẽ không còn thấy thầy cười với mình nữa.

Tịch Ngôn không đi xa.

Anh không ngờ Hứa Nhiên và nguyên chủ lại có mối quan hệ này.

Nhìn dáng vẻ Hứa Nhiên cố gắng bảo vệ Tịch Ngôn như thế, thật khó tin rằng cậu ta chính là cọng rơm cuối cùng đè nát nguyên chủ.

Nhìn vào cách những học sinh kia ra tay, Hứa Nhiên hẳn đã bị thương không nhẹ, ít nhất là mặt sưng vù, lưng cũng bị đá vài cái.

Tịch Ngôn ước lượng khoảng cách đến phòng y tế, nhanh chóng từ bỏ ý định chạy qua đó, thay vào đó, lấy điện thoại ra và gọi cho Lục Dương.

"A Dương, em tan học chưa?"

Lục Dương đang lướt điện thoại, tìm kiếm hướng dẫn chơi game.

Tối qua, khi chơi game online cùng Tịch Ngôn và Hạo Tử, hắn đã chết ngay từ màn mở đầu, cái chết đầy bất ngờ. Sau đó, cả trận chỉ ngồi xem, nghe Hạo Tử bảo Tịch Ngôn theo sát hắn ta để hắn ta bảo vệ.

Lục Dương tháo tai nghe, tìm kiếm mẹo vượt qua màn chơi.

Đột nhiên nhận được điện thoại của Tịch Ngôn, hắn lập tức nhận máy.

"Anh Ngôn, anh tìm em à? Em vừa tan học, em đến chỗ anh nhé."

"Ừ, chỗ tôi xảy ra chút chuyện." Giọng Tịch Ngôn vang lên qua điện thoại, xen lẫn chút nhiễu sóng, khiến tai hắn hơi ngứa.

Hắn lén bật ghi âm cuộc gọi, nghe thấy Tịch Ngôn nói: "A Dương, nếu có thời gian, em giúp tôi lấy chút thuốc tan máu bầm ở phòng y tế, tôi đợi em ở tòa nhà giảng dạy cũ."

Sắc mặt Lục Dương biến đổi, lập tức đứng phắt dậy, nhận về ánh mắt kinh ngạc từ phía xung quanh: "Anh Ngôn, anh bị thương sao?"

Tiếng tút tút vang lên, Lục Dương mới nhận ra cuộc gọi đã kết thúc. Tim hắn đập loạn, lo sợ Tịch Ngôn gặp chuyện, cũng chẳng kịp chào bọn Hạo Tử, tay chống mặt bàn một mạch chạy ra ngoài.

Lục Dương chạy rất nhanh, nhưng khoảng cách từ phòng y tế đến tòa nhà cũ vẫn khá xa. Sau vài phút chờ đợi, cuối cùng Tịch Ngôn cũng thấy hắn thở hồng hộc chạy đến.

Thấy Tịch Ngôn đứng đó, mắt Lục Dương sáng lên, hắn tăng tốc, đưa thuốc cho anh xong thì mệt lả chống hai tay lên đầu gối để thở.

Dù vậy, hắn vẫn ngoan cường ngẩng đầu lên, cẩn thận dò xét khắp người Tịch Ngôn xem có vết thương nào không. Sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần mà không thấy gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Ngôn, anh, khụ khụ… Anh không sao thật tốt quá."

Tịch Ngôn kiểm tra nhãn thuốc, xác nhận hắn không mua sai, rồi mới quay sang nhìn hắn.

"Xin lỗi nhé, A Dương, vừa rồi có hơi hỗn loạn, tôi không kịp nói rõ cho em."

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Dương vội hỏi, "Em có thể giúp không?"

"Không cần đâu." Tịch Ngôn nhìn đồng hồ, "Sắp lên lớp rồi, em về lớp trước đi."

Lục Dương ngần ngại, vẫn không yên tâm: "Nhưng mà..."

"A Dương, trưa nay tôi có chút việc, có thể chiều mới về được."

Tịch Ngôn bất ngờ chuyển đề tài, Lục Dương lại tựa hồ không nghe ra, vui vẻ đáp: "Không sao, trưa nay em và Hạo Tử ăn cơm cùng nhau, đến lúc đó gọi em một tiếng là được."

"Được, em về lớp trước đi."

Lục Dương vẫy tay chào, đi được mấy trăm mét, biểu tình trên mặt bỗng nhiên âm trầm.

Anh Ngôn có chuyện giấu hắn, không muốn để hắn biết.

Hắn không phải tên ngốc, cách chuyển chủ đề đơn giản đó tất nhiên hắn nhìn ra, chỉ là không muốn làm anh Ngôn tức giận, hắn sợ đối phương lại lạnh nhạt với mình như trước.

Lục Dương đá cỏ dại dưới chân, vừa đi vừa xả cơn buồn bực trong lòng.

Cho đến khi nhận được tin nhắn wechat của Hạo Tử, hỏi hắn sao đến giờ mà vẫn chưa về, hắn mới hoàn hồn, vội vàng chạy về lớp.

Hứa Nhiên vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Sau khi Tịch Ngôn rời đi, cậu ngồi dậy, dựa lưng vào tường, ôm gối ngẩn người.

Những vết thương trên cơ thể sau cơn đau ban đầu giờ đã dần tê liệt.

Cậu không còn tâm trí để bận tâm đến những vết thương đó, dù sao thì vết thương trên người cũng sẽ lành, nhưng con chuột dưới cống đã vĩnh viễn mất đi ánh trăng của mình.

Cậu không biết mình đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi có ai đó ngồi xổm xuống bên cạnh.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy người đó dịu dàng nói với mình: "Phòng y tế hơi xa, may mà em chưa đi."