Hôm nay Tịch Ngôn lại bận rộn trong bếp.
Tiêu Túc bị bệnh dạ dày, không nặng, nhưng không thể ăn đồ sống, lạnh hay kí©h thí©ɧ. Tất nhiên, trong cốt truyện, điều này cũng trở thành điểm khiến tình cảm của nhân vật công và thụ thăng hoa.
Dù sao thì lúc ốm yếu, có người mặt mày lo lắng bế bạn đến bệnh viện, ai mà chẳng cảm động, nhất là khi người đó lại là người mình thích.
Tịch Ngôn định cho ít mù tạt vào bát của Tiêu Túc, nhưng nghĩ lại, thấy mình làm vậy quá trẻ con nên thôi.
Ra khỏi bếp, anh thấy Tiêu Túc đã ngồi sẵn ở bàn, hôm nay hắn có vẻ tích cực ăn uống, vừa thấy anh bước ra liền hỏi: "Lại cháo à, anh không làm được món nào khác sao?"
Tiêu Túc phải thừa nhận, lời nói của Tịch Ngôn lúc ấy đã làm hắn đau nhói. Tịch Ngôn nhìn thấu con người hắn, có một số việc ngay cả chính hắn cũng không rõ lắm, cứ như vậy bị anh vạch trần.
Hắn không thể tiếp tục ghét bỏ Tịch Ngôn nữa, nhưng cũng không muốn hạ mình xin lỗi. Tịch Ngôn dường như cũng bị hắn tổn thương, ánh mắt nhiệt tình và thủy trung từng dành cho hắn không còn nữa, mỗi lần gặp nhau chỉ có im lặng.
Mặc dù không còn đối đầu, quan hệ giữa họ cũng chẳng được cải thiện.
Hắn không biết Tịch Ngôn có ý gì, không đi, cũng không chủ động nói chuyện với hắn, không gây sự, không quấy rầy, khiến hắn cảm thấy lửng lơ không thoải mái, đến mức phải cố tình chọc giận anh.
" Anh Tiêu, anh không ăn đúng không, đúng lúc, cho em hết đi."
Lục Dương giơ tay định lấy bát trước mặt hắn, nhưng Tiêu Túc đã nhanh tay hơn, giật lại cái bát, "...Anh đâu nói không ăn."
Hắn chính là không chịu nổi cái cách Tịch Ngôn phớt lờ mình. Cùng sống dưới một mái nhà, ngày nào cũng gặp mặt, nhưng Tịch Ngôn thực sự đã làm được việc không làm phiền, không đến gần, không nói một lời nào.
"Chẳng phải em chê nhạt nhẽo sao?"
Tịch Ngôn uống một ngụm cháo, chậm rãi nói: "Khẩu vị của tôi vốn nhạt, nếu em không thích, có thể bảo đầu bếp làm cho em."
Cả hai nhất thời đều ngậm miệng.
Tiêu Túc ấn nhẹ vào phần bụng trái, mấy hôm nay ăn cháo và đồ ăn thanh đạm, dạ dày hắn chưa bị đau lại, nên hắn chẳng có ý kiến gì.
Ngược lại, Lục Dương còn trẻ, tiêu hao nhiều năng lượng, nên lượng đồ ăn như vậy không đủ cho hắn. Tịch Ngôn nhận thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt, gương mặt cũng gầy hơn không ít.
Hắn phảng phất như không phát giác, vẫn thoải mái ăn phần của mình.
Sáng sớm hôm sau, anh và Lục Dương cùng quay về trường.
"Thầy Tịch, sao thầy lại đến đây?"
Sáng sớm trời còn hơi lạnh, anh mặc một bộ đồ sáng màu, thanh tao như một đóa sen trong nước.
"Thầy trưởng khoa, tôi đến để kết thúc kỳ nghỉ phép."
Thầy trưởng khoa nhận lấy đơn xin nghỉ phép của anh, ngạc nhiên nói: "Chẳng phải thầy Tịch vừa mới kết hôn sao? Còn hơn nửa tháng phép cho tuần trăng mật cơ mà."
"Đã hủy rồi." Giọng Tịch Ngôn bình thản, "Tôi cũng không muốn nhàn rỗi ở nhà, chi bằng về trường sớm chút."
Dù sao Hứa Nhiên vẫn đang ở trong trường.
Sau khi rời văn phòng, Tịch Ngôn một mình đi về phía tòa nhà giảng dạy.
Hôm nay Lục Dương có tiết học, thầy giáo dạy lớp hắn cũng là người Tịch Ngôn quen, yêu cầu rất nghiêm khắc, thỉnh thoảng điểm danh bất ngờ, vắng một buổi liền không đạt.
Lục Dương không dám trêu chọc lão, vừa đến trường đã lập tức chạy vào lớp.
Tịch Ngôn đi qua một con đường nhỏ rợp bóng cây xanh, đêm qua có một cơn mưa nhỏ, phiến đá trên đường có hơi trơn trượt.
Anh bước đi cẩn thận, mỗi bước đều chính xác đến bao nhiêu cm, như thể sợ rằng mình sẽ trượt ngã.
Hứa Nhiên đi theo sau anh không xa, lo lắng nhìn anh từng bước tiến về phía trước, mỗi khi cơ thể anh khẽ lắc lư một chút, Hứa Nhiên liền nín thở, siết chặt tay, hận không thể lập tức chạy lên đỡ lấy anh.
Ngay từ cổng trường, cậu ta đã nhìn thấy Tịch Ngôn.
Cậu ta theo dõi anh đến văn phòng, núp ở góc khuất một lúc, đợi anh ra rồi lại tiếp tục đi theo đến tận đây.
Cậu ta giữ khoảng cách vừa đủ, bước chân nhẹ nhàng, sợ làm kinh động người phía trước.
Tịch Ngôn càng đi càng lệch hướng, đến khi rẽ vào một khúc ngoặt, anh bỗng biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Nhiên.
"Thầy Tịch!"
Đồng tử Hứa Nhiên co rụt lại, vội vàng chạy lên phía trước vài bước, nhưng làm thế nào cũng không tìm được thân ảnh người nọ.
Cậu ta nhìn xung quanh, nơi này vị trí hẻo lánh, bình thường ít có người đến, kiến trúc cũng cũ kỹ, màu trắng bên ngoài tường bong tróc, những dây leo xanh đã bò lên tới tầng hai.
Cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, có người đang giẫm lên những chiếc lá khô tiến lại gần. Hứa Nhiên nghe thấy tên mình xuất hiện trong miệng người khác, trong lòng căng thẳng, cậu xoay người định đi, nhưng đám người kia cũng đã nhìn thấy cậu.
"Hứa Nhiên, mày làm gì ở đây?"