Quyển 3 - Chương 15

Đinh linh linh—đinh linh linh—*

Đỗ thượng thư ngẩng đầu lên, lắng nghe thật kỹ.

Âm thanh trong trẻo như tiếng chuông bạc, dường như vọng đến từ bên ngoài cửa sổ, nhưng lại có chút mơ hồ, không xác định rõ phương hướng.

Âm thanh lúc xa, lúc gần, khiến người ta không thể nắm bắt, chỉ cảm thấy mơ hồ, như thể vọng lại từ một nơi xa xôi qua màn đêm, nhưng lại cũng giống như ngay bên tai.

Ông ta đờ đẫn trong giây lát, đến mức khi có người đứng ngay trước mặt, ông cũng không nhận ra ngay lập tức.

"Ngươi là ai?" Ông không kêu người vào, chỉ thẳng thừng hỏi kẻ trước mặt.

Người kia càng lúc càng tiến lại gần. Tiếng chuông vốn đã ngừng, giờ lại vang lên lần nữa. Đến lúc này, Đỗ thượng thư mới phát hiện ra, đó không phải là tiếng chuông thật, mà là những món đồ trang sức bằng bạc trên người kẻ kia, âm thanh phát ra khi hắn di chuyển làm va chạm vào nhau.

Cho đến khi hắn đến bên bàn, Đỗ thượng thư vẫn không cất tiếng gọi ai, chỉ có sắc mặt trầm xuống.

"Ngươi đến để gϊếŧ ta?"

"Hửm? Xem ra thượng thư đại nhân đã ý thức được số phận của mình rồi?"

"Ta đã đắc tội với ai?" Đỗ thượng thư chăm chú nhìn vào nam nhân trước mặt, thấy hắn từ từ lấy ra một thanh đao cong từ bên hông. Dù vậy, trên khuôn mặt ông vẫn không hề có chút sợ hãi.

Ông nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc lạnh phản chiếu ánh sáng nến, vẫn tiếp tục hỏi: "Là địch thủ chính trị, hay kẻ thù cá nhân của ta?"

"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được." Tịch Ngôn nhẹ nhàng vuốt tay qua lưỡi dao, nhìn Đỗ thượng thư đang ngây người vì câu trả lời của mình, rồi tử tế giải thích thêm: "Tùy ngươi thích, miễn câu trả lời ấy có thể làm ngươi hài lòng..."

Chưa dứt lời, đầu của Đỗ thượng thư đã rơi xuống đất. Dao của anh cực kỳ nhanh, không để lại chút đau đớn nào, nét mặt của Đỗ thượng thư vẫn giữ nguyên vẻ ngạc nhiên.

Tịch Ngôn thu dao lại một cách tự nhiên, anh nhìn thấy lá thư tố cáo đang dang dở trên bàn.

Trên thư có vài giọt máu vương, nhưng không đủ để ảnh hưởng đến việc anh đọc rõ nội dung.

Sau khi xem xong, anh đặt lá thư lại chỗ cũ, cẩn thận đặt thêm viên chặn giấy lên để đề phòng gió thổi bay.

Anh đến đây chỉ để báo thù, những chuyện khác không liên quan.

Trong suốt những năm lưu lạc, nguyên chủ đã không ngừng tìm kiếm tin tức về kẻ thù. Đỗ thượng thư là một trong số đó. Nguyên chủ đã theo dõi ông ta suốt vài năm, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Tịch Ngôn bắt đầu lục lọi những tài liệu mà mình cần trong thư phòng. Phía sau anh, cửa thư phòng bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh.

Một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp nhưng đầu tóc rối bù, đứng sững ở cửa, ngơ ngác hỏi anh là ai.

Ánh mắt nàng ta trống rỗng, không chút sợ hãi, cũng không thét lên. Nàng ta như chẳng nhìn thấy xác chết đang nằm trên sàn.

Máu tràn lan khắp nơi, và Tịch Ngôn bước qua vũng máu ấy, để lại một chuỗi dấu chân đẫm đỏ trên mặt đất.

Thi thể của Đỗ thượng thư nhanh chóng được phát hiện.

Vào khoảng giờ Dần, Đỗ thượng thư thường dậy chuẩn bị vào triều, nhưng sáng hôm ấy, khi người hầu mở cửa thư phòng, họ chỉ thấy ông nằm trong vũng máu, đầu đã lìa khỏi xác.

Tiểu thư Đỗ gia ngồi thất thần ngoài cửa, không bị thương tích gì, chỉ có đôi giày của nàng dính đầy máu.

Đại Lý Tự cử người đến điều tra và xem tiểu thư Đỗ gia như nhân chứng quan trọng nhất. Đáng tiếc, kể từ sau sự việc đó, nàng đã mất trí, dù biết Đỗ thượng thư đã chết, nàng cũng không tỏ ra phản ứng nhiều.

Nàng chỉ lẩm bẩm trong miệng: "Chuông, chuông..." Khi được hỏi có thấy ai khác không, nàng chỉ về phía cửa sổ, điên loạn nói: "Con bướm, nó bay đi từ đó."

Dù những thông tin thu thập được khá hỗn độn và rời rạc, nhưng sau khi điều tra kỹ hiện trường, người của Đại Lý Tự cũng tìm ra được một số manh mối có giá trị.

Tiểu thư Đỗ gia tuy đã điên loạn, nhưng người điên không nói dối. Sau khi sắp xếp lại các thông tin, họ phác thảo được một số đặc điểm của hung thủ.

Dựa vào dấu chân để lại trên mặt đất, hung thủ là một nam nhân, rất cao lớn. Hắn không hề gầy yếu, võ công rất cao cường, và từ những lời của tiểu thư Đỗ gia, có thể phán đoán hung thủ sau khi gϊếŧ người đã rời khỏi hiện trường thông qua cửa sổ.

Nếu thật như nàng ta nói, hắn giống như "con bướm" bay đi, thì rõ ràng đây là một cao thủ.

Nhưng có một vấn đề.

Nếu hắn có thể ra đi mà không để lại bất cứ dấu vết nào, tại sao còn cố tình để lại một chuỗi dấu chân đẫm máu trên sàn nhà? Hơn nữa, hắn không hề gϊếŧ Đỗ tiểu thư dù nàng đã nhìn thấy hắn.

Hành động công khai như vậy, dường như là một tuyên bố, hoặc một sự thách thức.

Trước khi rời đi, một trong số người điều tra của Đại Lý Tự chợt nghĩ ra điều gì đó và quay đầu nhìn lại Đỗ tiểu thư.

Nàng vẫn điên loạn như trước, trên đầu cài chiếc trâm khẽ rung, gương mặt thanh tú không hề có chút buồn phiền nào, chỉ mãi mê chơi với chiếc chuông nhỏ trong tay. Mỗi lần dây đỏ rung lên, tiếng chuông lại vang lên leng keng.

*Đinh linh linh—đinh linh linh—*

Như một lời nguyền bí ẩn.