Quyển 3 - Chương 12

Triệu Thanh Ngọc khập khiễng bước đến trước cửa phòng Phó Minh Nguyệt, chỉnh sửa lại trang phục thêm một lần nữa, sau đó mới giơ tay lên gõ cửa.

Phó Minh Nguyệt là nam thê thứ hai mà y cưới về cách đây nửa năm. Trái ngược với cái tên có phần thanh thoát của hắn, Phó Minh Nguyệt là một đao khách, võ công cao cường, dáng người cao lớn, tính cách cực kỳ phóng khoáng. Hắn thường xuyên mặc chiếc áo đỏ hở ngực, để lộ vẻ cường tráng.

Cuộc gặp gỡ với Phó Minh Nguyệt là một sự tình cờ.

Lúc đó, một công tử nhà giàu đang giở trò đồϊ ҍạϊ với một nữ tử dân thường trên phố, Phó Minh Nguyệt nhìn thấy thì đá một cú khiến tên công tử phun ra vài ngụm máu.

Tiếc rằng Phó Minh Nguyệt không phải người tốt. Hắn ra tay không phải vì chính nghĩa, chỉ tại tên công tử đó cản đường hắn. Khi nữ tử nhà người ta qua cảm ơn, Phó Minh Nguyệt liền thẳng thừng bảo nàng ta lăn đi.

Triệu Thanh Ngọc khi ấy không có tiền, cũng chẳng có thế lực. Y chỉ khao khát tài võ nghệ của Phó Minh Nguyệt, nhưng đối phương rõ ràng không phải kẻ dễ chơi, mà y thì lại không có gì để mời chào ngoài chính bản thân mình.

Sau này, khi Phó Minh Nguyệt say rượu, Triệu Thanh Ngọc đã cởi hết quần áo và nằm bên cạnh hắn. Kể từ đó, Phó Minh Nguyệt liền trở thành nam thê thứ hai của y.

Đối với Triệu Thanh Ngọc, đó là một cuộc trao đổi. Ít nhất, trong mắt y, mọi thứ đơn giản như vậy: y hiến thân, còn Phó Minh Nguyệt thì bảo vệ y.

*Cộc cộc cộc*—

Tiếng cửa kêu "két" khi mở ra, Phó Minh Nguyệt đứng ngay trước cửa, chặn ánh nhìn của Triệu Thanh Ngọc vào bên trong phòng. Y ngẩng đầu lên, cảm giác thân hình cao lớn kia như sắp nuốt chửng lấy mình.

Triệu Thanh Ngọc vốn đã gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, dung mạo cũng tạm coi là ưa nhìn – đó có lẽ là tài sản duy nhất của y.

"Có chuyện gì?" Phó Minh Nguyệt hơi cúi đầu, nhìn người nam nhân nhỏ bé trước mặt mà hỏi.

Triệu Thanh Ngọc lo lắng siết chặt vạt áo, "Minh Nguyệt, ta nhớ ngươi."

Phó Minh Nguyệt liếc mắt đánh giá y từ trên xuống dưới, "Giữa ban ngày ban mặt ngươi phát da^ʍ gì thế, mấy tên nam nhân đó không thỏa mãn ngươi sao?"

Ánh mắt hắn nhìn y như đang định giá một món hàng, chứ không hề nhìn như đối với một người sống động, bình đẳng như mình.

Phó Minh Nguyệt thực sự biết hết những chuyện nhơ nhớp của y, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm.

Suy cho cùng, chẳng ai quan tâm đến sống chết của một con kiến dưới chân, trừ phi người ta thấy hứng thú. Trong mắt hắn, Triệu Thanh Ngọc chẳng khác gì những gã nam kỹ bán thân ngoài đường, chỉ khác ở chỗ một người cần tiền, còn một người thì không.

Nếu có gì khác biệt thêm nữa, thì đó là Triệu Thanh Ngọc mang danh vương gia.

Phó Minh Nguyệt cũng như mọi nam nhân khác, có điểm yếu là thích cảm giác chinh phục. Việc có thể đè lên thân thể của một vương gia, người đứng trên vạn người, đem lại cho hắn một sự thỏa mãn lớn lao. Huống hồ, vị vương gia này còn chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của hắn khi hắn hứng lên.

Không thấy dấu vết của những nam nhân khác trên người y, Phó Minh Nguyệt cảm thấy hài lòng hơn chút, rồi quay người bước vào phòng. Đi được nửa chừng, hắn ngoái đầu lại nói, "Vào đi."

Triệu Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, khi nhận ra mình đang phải lấy can đảm mới dám bước vào chính gian phòng của mình, lòng không khỏi dâng lên cảm giác cay đắng.