Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Kế Hoạch Nghịch Tập Của Pháo Hôi Công

Quyển 3 - Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngọc Xuân Lầu, một trong những tửu lầu danh tiếng bậc nhất ở Thịnh Kinh.

Bình thường, Triệu Thanh Ngọc sẽ không đến đây.

Mặc dù y là một vương gia, nhưng chuyện quản lý vương phủ từ trước đến nay đều do Giang Ánh Tuyết đảm trách.

Làm Vương gia mấy năm rồi, nhưng những cửa tiệm hay đất đai trong phủ có bao nhiêu, y hoàn toàn không nắm rõ.

Mỗi tháng Giang Ánh Tuyết đều đưa cho y một ít ngân lượng, nhưng việc y phải làm lại quá nhiều, số tiền này chẳng bao giờ đủ, nên tự nhiên không có dư dả để đến những nơi xa hoa thế này.

Tuy nhiên, hôm nay là một ngoại lệ, vì người ngồi đối diện đã mời y đến đây.

“Thanh Ngọc, nếm thử món điểm tâm này đi.” Người thanh niên trẻ tuổi đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt y, có vẻ hơi bối rối, vô thức chà xát hai tay vào nhau.

“Lần trước nghe ngươi nói thích ăn điểm tâm, ta đã nghĩ ngay đến việc đưa ngươi tới đây. Bánh phú dung ở đây thật sự rất ngon.”

Gia đình của người thanh niên này là hoàng thương, tích lũy được gia tài mà Triệu Thanh Ngọc có lẽ phải cố mấy đời mới đạt được. Đây cũng chính là lý do y tìm cách tiếp cận người này.

Tuy tính cách của đối phương hiền lành, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cao ngạo.

Triệu Thanh Ngọc không phải là người có dung mạo tuyệt trần, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là ưa nhìn, y đã tốn không ít công sức để đưa mối quan hệ của cả hai lên mức chỉ còn cách phá vỡ ranh giới mong manh cuối cùng.

Y siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, hôm nay là một cơ hội tốt.

“Vương công tử.” Sau khi uống vài chén rượu, khuôn mặt của Triệu Thanh Ngọc ửng lên một màu hồng nhạt, y đột ngột lên tiếng.

Người thanh niên không hiểu tại sao y gọi mình, nhưng cũng nghe ra sự khác biệt trong giọng nói so với bình thường. Nhớ đến mối quan hệ mập mờ của cả hai, người thanh niên liền đỏ mặt, cúi đầu, khẽ đáp lại một tiếng “Ừm.”

Triệu Thanh Ngọc đưa tay vào trong ống tay áo, có vẻ như do dự một chút, rồi cắn nhẹ môi và rút ra một miếng ngọc bội.

Miếng ngọc bội này có kiểu dáng đơn giản, thậm chí không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy chất liệu không phải là loại tốt, đơn sơ như một món hàng rẻ tiền, chỉ vài lượng đã có thể mua được ở bất kỳ cửa hàng nào.

Triệu Thanh Ngọc đưa miếng ngọc đó ra trước mặt Vương công tử.

"Vương công tử, chúng ta đã quen biết nhau vài tháng, cũng biết rõ Thanh Ngọc là người như thế nào. Đây là di vật mẫu thân để lại cho Thanh Ngọc, nếu ngài có ý, hãy nhận lấy nó, còn nếu không..."

Lời nói của y lấp lửng, để mặc cho đối phương tự bổ sung phần còn lại.

Những trò chơi tâm lý kiểu “dục cầm cố tung” y đã làm nhiều lần rồi, Vương công tử không phải người đầu tiên, và cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

"Thanh Ngọc..." Vương công tử thở dài một tiếng, do dự một chút, nhưng rồi cũng nhận lấy.

"Ngươi đã thành thân, vậy thì hà tất phải làm thế?"

Triệu Thanh Ngọc mắt đỏ lên, vừa định nói gì đó thì bất giác liếc thấy thuộc hạ của mình đứng dưới cây bên ngoài lầu, đang nhìn về phía mình, có vẻ như đã thu thập được một số thông tin.

Dù y mang danh Vương gia nhưng thực quyền chẳng có bao nhiêu, ngay cả những thuộc hạ này cũng là do y vất vả lắm mới xây dựng được. Vì số người dưới tay hạn chế, nên tự nhiên y sẽ bố trí chúng ở những nơi mình quan tâm nhất.

Ví dụ như ở chỗ Việt Ảnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »