Chương 20: Hôm nay ta cũng muốn làm một đại tiểu thư kiêu ngạo (1)

Nàng bị đánh bật ra khỏi thế giới, trở lại không gian hệ thống.

Thiên đạo đúng là vô tình, hết giá trị lợi dụng là ngay lập tức cho nàng đăng xuất.

"Chào mừng cô trở lại." Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

Nàng không mở miệng, ngồi một góc, ôm chặt đầu gối, nhắm mặt lại.

Hệ thống cũng không làm phiền kí chủ của nó.

Đây là việc của những người như kí chủ phải chịu đựng.

Đóng vai một nhân vật, gia nhập vào một thế giới. Kĩ thuật diễn là một thử thách nhưng đáng sợ hơn chính là việc quá nhập tâm vào nhân vật.

Những kí chủ không thể thoát khỏi "nhân vật" dẫn đến việc làm những việc ngốc.

Muốn ở lại thế giới.

Không phải là lựa chọn của của một số ít người.

Càng nhập tâm lại càng khó thoát ra. Cũng có những người bởi vì xuyên qua quá nhiều thế giới mà trở nên điên dại, tinh thần tɧác ɭoạи.

"Hệ thống, thế giới này tích phân tính thế nào?" Nàng mở miệng, đôi mắt một mảng bình tĩnh, không một gợn sóng.

[ Nhiệm vụ chủ tuyến trở thành nhân vật Amber, đi hết cốt chuyện, thưởng 100 tích phân]

[ Nhiệm vụ chi nhánh ngăn cản thế giới sụp đổ thành công, thưởng 100 tích phân]

[Khấu trừ ngưng đọng thời gian 100 tích phân]

[ Tích phân còn lại: 100]

Nàng chỉ liếc qua màn hình của hệ thống, tiếp tục đi đến thế giới tiếp theo.

Những kí ức về thế giới này cũng dần nhạt nhòa, nó đã không còn trở thành nỗi vướng bận trong lòng nàng. Đây chính là một trong những công năng của hệ thống.

Chúng nó sẽ nhanh chóng làm mờ đi những kí ức của kí chủ trong thế giới. Không làm những thứ đó ảnh hưởng đến cuộc sống trong hiện thực của kí chủ. Đồng thời cũng tạo cơ hội tốt nhất để kí chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ.

* * *

Nàng rơi vào một vòng xoáy, đầu như trống rỗng, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Phòng học bên trong là những âm thanh có vài phần ồn ào. Những tiếng cười đùa ríu rít, khuôn mặt nam nữ non nớt. Trên người họ là đồng phục học sinh cấp 3.

Quan sát sơ qua, nàng cũng có thể đoán được phần nào bối cảnh của của thế giới này.

Không để kí chủ của mình phải chờ đợi, một trận đau đầu, hệ thống rốt cuộc đã truyền nội dung của thế giới này cho nàng.

Đây là một thế giới xoay quanh một bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.

Cốt chuyện đại khái chính là mối tình hoàng tử và lọ lem. Lọ lem thành công nghịch tập, thi vào trường đại học danh giá, tốt nghiệp sau gả vào hào môn, sống cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn bên cạnh hoàng tử chuyện xưa.

Một cốt chuyện không thể nào truyền thống hơn. Nam chính là một cao phú soái, đẹp trai nhiều tiền, lại mười hạng toàn năng. Nữ chính xuất thân bình dân, nhưng là một tiểu thái dương, không ngừng tiến về phía trước.

Nam chính nhất kiến chung tình nhị kiến khuynh tâm, tiến hành theo đuổi.

Những mâu thuẫn nảy sinh, hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác. Cuối cùng thành công về một nhà.

Mà thế giới này nàng sắm vai chính là một nữ pháo hôi tên Bạch Nhu Uyển. Nàng chính là một nhân vật nữ nhị có xuất diễn quan trọng cái loại này.

Đúng vậy, Nhu Uyển chính là vị hôn thê của nam chính.

Một bạch phú mĩ, có nhan, có tiền. Khuôn mặt kiều mị, dáng người nóng bỏng, lại suy nghĩ đơn giản, chính là điển hình cho ngực to não não nhỏ tiểu bình hoa.

Luôn nhảy qua nhảy lại điểm tử nhưng vẫn có thể sống đến cuối truyện, khiến người đọc hận không thể một kiếm chém chết cho sảng khoái.

Nhiệm vụ của nàng ở thế giới này chính là trở thành nữ nhị chạy hết xuất diễn, thành công lui xuống đàn để nhường màn ảnh nhỏ cho nam nữ chính nhanh chóng HE.

Nàng xem xong cốt chuyện, không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Cốt chuyện đơn giản thế này, nàng cũng chỉ mong sao nó có thể diễn ra thuận lợi.

Nàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật. Ngoại trừ thế giới đầu tiên, những thế giới còn lại hệ thống sẽ không nhắc nhở nàng. Nó sẽ để cho kí chủ của mình tự lực cánh sinh, đây cũng là quy định của cục thời không.

Mở mắt ra nàng chính là Bạch Nhu Uyển.

Bạch Nhu Uyển có chút bực bội bấm bút. Đôi mắt nàng nhìn sang những người xung quanh, ai cũng đang cúi đầu làm bài.

Nàng ngửa cổ nhìn giám thị bên trên, đó là một người đàn ông trung niên, lông mày rậm, khuôn mặt chữ chữ điền. Đôi mắt toát lên vẻ uy nghiêm.

Đó là thầy Lưu, lão sư dạy toán đồng thời cũng là bạn thân của cha nàng.

Nàng một lần nữa nhìn đề vật lí trên tay, đầu choáng mắt hoa.

Đây là ngôn ngữ của người ngoài hành tinh sao?

Có lẽ không phải, bởi ở trong đây chỉ có mình nàng đang ngồi xoay bút, mọi người đều đang cắm cúi làm bài. Hoặc cũng có thể ở đây chỉ có mình nàng là người bình thường hoặc nàng chính là người ngoài hành tinh..

Cái đầu nhỏ của Bạch Nhu Uyển không ngừng não động. Nhưng điều đó cũng không thay đổi việc nàng sẽ ăn trứng ngỗng môn vật lí.

Cuộc đời nàng sợ hãi nhất chính là vật lí!

Bạch Nhu Uyển có chút ảo não, nhưng ngay lập tức nàng lại thẳng lưng.

Nàng chính là ai chứ!

Là Bạch Nhu Uyển! Kể cả thế giới có sập thì tuyệt đối nàng cũng phải thẳng lưng.

Mấy cái bài kiểm tra vật lí bé xíu này không thể khiến nàng gục ngã.

Khuôn mặt đầy kiêu ngạo này chính là thương hiệu của nàng!

Nhưng điểm không vật lí..

Thầy Lưu sẽ gϊếŧ nàng.

Bạch Nhu Uyển lại ảo não, đầu nhỏ gục xuống.