Chương 12: Hôm nay tôi vẫn chỉ nghĩ làm một hoàng hậu độc ác (12)

Trong hoàng cung đế quốc Vianla lúc này như vừa bị một cơn bão cuốn qua.

Những món đồ xa xỉ, giá trị ngàn vàng cũng bị đập nát không thương tiếc.

Danielle điên cuồng đập vỡ mọi thứ xung quanh. Người hầu bên dưới vì hoảng sợ mà quỳ rạp hết xuống. Không ai dám ngước mắt lên nhìn quốc vương của họ.

Bên ngoài, lính canh lục sục khắp hoàng thành. Dân chúng đóng chặt cửa nhà, nơm nớp lo sợ. Không khí căng thẳng như một tầng sương mù bao phủ nơi thủ đô.

"Ivan, triển khai kế hoạch." Giọng nói Danielle không một gợn sóng.

Có vẻ như Danielle cũng điên cuồng như cách hắn thể hiện ra bên ngoài. Khuôn mặt hắn trầm tĩnh lạ thường. Dường như mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn.

"Người chắc chắn chứ? Chuyện này rất nguy hiểm! Ngự giá thân chinh.." Ivan cung kính quỳ một chân xuống, vẫn không muốn từ bỏ việc khuyên nhủ.

"Ngươi đang nghi ngờ ta sao?" Danielle sắc bén nhìn thuộc hạ thân cận của mình.

".. Thần không dám!"

Ivan mang theo người lui xuống.

Danielle ngồi xuống bên giường. Chỉ mới sáng hôm nay thiếu nữ vẫn còn nằm ngoan ngoãn trong l*иg ngực hắn.

"Amber, nàng đừng làm ta thất vọng.." Hắn thì thào, giọng nói mang theo cố chấp, chiếm hữu dục.

Nếu nàng đã muốn vậy ta sẽ làm. Nhưng chỉ cần nàng dám bỏ lại ta, ta tuyệt đối sẽ khóa chân nàng lại, nhốt trong thâm cung, ngày ngày chỉ có thể nhìn thấy ta!

Daniell không phải quân tử, hắn chỉ là một con sói tham lam độc ác.

Ở vương quốc người lùn, lúc này Amber đã chạm mặt hoàng tử Philip.

Đây là lần đầu tiên họ chính thức gặp nhau.

Tất nhiên là ngoài trừ lần trước, khi hắn thoáng gặp qua nàng ở nơi cung điện của Danielle.

"Dù không phải lần đầu tiên gặp, nhưng có lẽ nàng chưa biết đến ta, ta là Philip Anberoda. Nàng có thể gọi ta là Philip." Philip mỉm cười.

Khuôn mặt điển trai này quả thực dễ dàng để đánh mất phương tâm của các thiếu nữ.

Đáng tiếc, trong đầu nàng lúc này chỉ toàn là làm sao để hoàn thành nhiệm vụ. Không có tâm trạng để quan tâm đến những kẻ khác.

Vả lại dù tên hoàng tử này có tuấn tú thế nào thì cũng không thể vượt qua được Danielle. Nhan sắc của Danielle thật sự quá xuất sắc, tiếp xúc lâu với người đẹp, nàng thậm chí bắt dầu xuất hiện ảo giác mọi người đều như nhau. Thị giác mệt nhọc..

Amber thở dài trong lòng, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra điềm tĩnh, bịa bừa ra một cái tên:

"Helen Acilin."

"Kể cả việc ta đưa nàng tới đây mà không xin phép là sai thì nàng cũng không thể không thành ý mà bịa bừa một cái tên đối phó ta chứ Amber?"

"Anh biết ta là ai mà lại dám đưa ta tới nơi này." Amber cong môi, ánh nhìn có chút sắc nhọn.

"Đừng tức giận, hoàng hậu yêu dấu. Nàng phải biết rằng xinh đẹp là một loại tội lỗi. Bởi vậy trái tim ta đã đánh mất khi gặp nàng lần đầu tiên. Ngày đêm nhớ mong khiến ta không thể chịu đựng được mà mạo hiểm đưa nàng đến nơi này."

Ánh mắt Philip chân thành, mang theo sủng nịch, tràn ngập tình yêu. Dường như tất cả những gì hắn nói ra đều không một chút giả dối, xuất phát từ sâu thẳm trái tim.

"Hắn đúng là biết cách để bắt chẹt phụ nữ." Hệ thống nhìn điệu bộ của Philip mà cảm thán.

Amber không trả lời hệ thống.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt Philip. Hắn cũng nhìn nàng.

Đôi mắt đa tình, dường như trong mắt hắn chỉ có hình bóng của nàng.

Nhưng Amber biết thừa tên đàn ông này chính là chăng hoa, thê thϊếp thành đàn. Thế nhưng lại luôn suy trì một bộ trong mắt ta chỉ có mình nàng.

Bởi vậy mà cứ hết lứa sau đùn lên lứa trước, tranh nhau để trở thành một trong những lão bà của hắn.

"Không biết hoàng tử đưa ta tới mục đích gì?" Rõ ràng chỉ cần dùng một ngón chân, Amber cũng có thể đoán được lí do Philip bắt cóc cô nhưng Amber vẫn cao ngạo hỏi.

Philip có chút không hiểu nổi. Rõ ràng sinh đến một bộ hương diễm đoạt mục nhưng lại có một đôi mắt trong sáng như thu thủy.

Không một ai đứng trụ khi nhìn vào đôi mắt này.

Đến lúc này, hắn có thể hiểu tại sao Danielle lại bị người mẹ kế trẻ tuổi này khóa chặt, đến linh hồn nhỏ bé của hắn cũng sắp không kìm được mà bị câu mất.

Quả là sắc đẹp loạn thần!

Philip thầm than thở.

Hắn nhấc tay của mình lên, muốn chạm vào khuôn mặt của Amber.

Tất nhiên, nàng không để hắn thực hiện được

"Hỗn láo!"

Ở lâu trên cương vị cao khiến cho Amber bất giác trở nên không giận mà tự uy.

Đôi mắt của nàng nồng đậm chán ghét, như một đóa tuyết liên ở trên cao không thể với đến, nhưng khuôn mặt lại vô cùng câu nhân.

Sự mâu nhẫn này càng khiến trái tim Philip không kìm được mà run rẩy.

"Là ta thất lễ rồi!" Philip khẽ cúi đầu, nhưng đôi mắt lại càng thêm nóng rực.

Sau đó hắn nói: "Ta chỉ muốn mời nàng đến thăm vương quốc xinh đẹp này. Quả thật người như nàng không đáng bị hạn chế lại nơi cung điện chật hẹp."

Đến lúc này cũng không quên chọc gậy bánh xe, tất cả lời nói đều không nhắc đến Danielle nhưng lại không ngừng ám chỉ.

Danielle giam nàng ở nơi cung điện, vậy hắn cũng không giam chân nàng tại nơi cung điện? Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cá mè một lứa. Amber châm biếm nghĩ.

Amber rũ mắt. Kể cả Philip cũng không đọc hiểu được suy nghĩ trong đôi mắt xinh đẹp đó.

Philip gọi người hầu tới thay đồ cho Amber. Hắn muốn cùng nàng dùng bữa.

Amber bị đưa đi. Lúc xuất hiện nàng đã khoác trên mình bộ đồ truyền thống của vương quốc người lùn.

Khác với sự xa xỉ, bắt mắt trong trang phục truyền thống của vương quốc Vialan, đồ truyền thống ở vương quốc người lùn giản dị hơn nhiều. Một bộ cánh màu trắng được thắt eo, vai trần được khoác thêm một chiếc áo ren mỏng.

Hầu gái còn đội trên đầu cô một vòng hoa nhỏ xinh đẹp.

Amber bước ra ngoài, Philip không tránh khỏi bị kinh diễm thêm một lần nữa.

Nếu khoác lên váy đỏ nàng là một cái yêu tinh sống thì khoác lên váy trắng, nàng chính là một tiểu tiên nữ lạc giữa trốn phàm trần.