Editor: Diệp Thanh Thanh
Đột nhiên cô ấy cảm thấy hơi chua sót, không phải vì cái gì khác thậm chí không phải vì sau này cô ấy không còn là duy nhất trong lòng Lịch Văn Trạch. Bất ngờ Tô di nương trợn tròn hai mắt sợ hãi vì phát hiện hoá ra điều khiến cô ấy khó chịu chính là bản thân không còn là người duy nhất được chủ mẫu quan tâm mỗi ngày nữa, tương lai hơi ấm đó cô ấy phải sang sẻ một phần cho Hứa di nương.
Mày Tô di nương nhíu lại, cô ấy biết bản thân đã giao động bởi tin tốt của Hứa di nương. Nhưng cô ấy cũng hiểu chủ mẫu luôn công bằng chắc chắn đối phương sẽ không bỏ rơi cô ấy vì Hứa di nương. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng chắc chắn chính mình sẽ cảm thấy khó chịu một đoạn thời gian.
Bên kia, Lịch Văn Trạch nở nụ cười lấy lệ mắt anh ta dù đang nhìn hướng Lịch thị lôi kéo Hứa di nương để nói chuyện nhưng tâm trí anh ta sớm bay đi nơi khác từ lâu rồi. Lần này anh ta cảm thấy khi nghe tin vui của Hứa di nương cùng lần trước của Tô di nương không khác nhau là bao chỉ hơi bất ngờ kèm chút bối rối. Bỗng Lịch Văn Trạch cảm thấy ông trời đang cố ý kêu đùa mình. Lúc trẻ anh ta chỉ có mỗi Lịch Hạo Triết giờ ở độ tuổi trung niên thϊếp thất hậu viện lại liên tục mang thai. Điều khiến anh ta buồn rầu hơn chính là ngay vào lúc này đây bản thân đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình.
Nghĩ tới đây ánh mắt anh vô tình rơi vào người Tô di nương đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa xuyên qua bức rèm chiếu lên người nữ nhân đang dơ tay vỗ nhẹ lên bụng mình, trên môi nở nụ cười mỉm.
Nếu Kiều Tư Thu mang thai thì sao? Liệu anh còn bình tĩnh như bây giờ không? Lịch Văn Trạch thầm tưởng tượng đến hình ảnh cô gái với cái bụng hơi phình, tim anh ta bắt đầu đập dồn dập, anh ta giơ tay đặt vào vị trí trái tim. Muốn biết nam nhân có thích người nữ nhân đó hay không nhìn vào phản ứng cơ thể sẽ rõ. Chỉ mới tưởng tượng cảnh Kiều Tư Thu đang mang trong mình đứa con được hình thành bởi kết tinh tình yêu của bọn họ thôi anh ta đã mừng như điên, hơn ba mươi năm qua anh ta chưa bao giờ có loại xúc động mạnh mẽ như vậy. Có lẽ người ta phải yêu thật mãnh liệt một lần để không uổng phí cuộc đời.
Tuyết Đào nhìn vẻ mặt ngày càng hỗn loạn của người đàn ông biết chắc chắn không phải vì Tô di nương. Dường như đàn ông luôn có năng lực phân biệt rạch ròi giữa tìиɧ ɖu͙© và tình yêu. Anh ta có thể xảy ra phản ứng với vô số phụ nữ nhưng trong lòng anh ta vị trí dành cho tình yêu cũng chỉ có một những người khác đều như trò đùa tiêu khiển mà thôi.
Tuyết Đào thầm cười chế nhạo và nhìn về hướng khác cô không muốn lãng phí cuộc đời mình để đọc suy nghĩ của một kẻ cặn bã.
Do yến tiệc được sắp xếp vào buổi tối nên sau bữa trưa đơn giản một số lão phu nhân vốn là bạn thân của Lịch thị bắt đầu đến tặng quà. Năm nay đa số họ đều ngồi trong phòng cùng nói chuyện với Lịch thị một lúc tiếp đến tặng quà và rời đi. Dù sao tình huống hiện tại của Lịch Văn Trạch vẫn rất xấu hổ, những người này có thể tới cửa chúc mừng xem như đã đủ thành ý đi.
Sau khi liên tục chào hỏi mấy tiếng đồng hồ liền Tuyết Đào cảm thấy mặt mình cứng đờ vì cười nhiều. Không ngờ lại có nhiều người đến như vậy tuy đa số chỉ nói vài câu hoặc sai quản gia gửi quà nhưng cảnh tượng cũng khá choáng ngợp. Hôm nay không buồn tẻ như trước đó mọi người tưởng tượng hơn nữa cổng Tướng phủ suốt buổi chiều cũng không thiếu xe ngựa.
Thậm chí, một số quan chức hôm trước Tuyết Đào và Lịch Văn Trạch đến gặp bữa nay họ cũng cùng phu nhân của mình đến Tướng phủ để chúc mừng và trong có vẻ bọn họ đều định sẽ ở lại ăn tối.
Sau nhiều lần sắp xếp cuối cùng cũng xong, một bàn dành cho nam nhân và hai bàn cho nữ nhân, không khí vô cùng náo nhiệt. Bên kia, Lịch lão phu nhân cùng mấy vị quan lớn tuổi đang ngồi ở bàn phía trước trò chuyện vui vẻ, Dương Thị ngồi cạnh Đào Đào thừa dịp người khác không chú ý tiến tới: "Vị bên ngoài kia gần đây an phận chứ?"
“Lúc trước nàng ta đến gây sự đã bị Tướng Quân dứt khoát đuổi về.” Tuyết Đào đặt đũa xuống lấy khăn tay lau khóe miệng, trầm giọng đáp.
"Từ lâu tỷ đã dặn muội phải đề phòng nàng ta rồi. Gương mặt đó vừa nhìn liền biết là hồ ly tinh, hết lần này đến lần khác câu dẫn nam nhân khiến người ta khó chịu."
Dương Thị thở dài: "Hôm nay thọ thần lão phu nhân muội nhất định phải canh cửa cho kỹ đừng để nam nhân trong lúc đầu óc nóng nảy kiềm không được liền xông ra ngoài, mất người như chơi đấy."
“Tỷ tỷ yên tâm, muội cùng Tướng Quân đã nói rõ với nhau hết rồi."
Tuyết Đào đổi chủ đề: “Gần đây San nhi thế nào?”
Bảy tám ngày trước Tuyết Linh San đã thành thân với con trai nhà Triệu lang quý phủ. Hôn lễ thực hiện đầy đủ quy củ lại không quá phô trương, lúc đó Tuyết Đào cũng dành chút thời gian tới tham dự.
"Hai ngày trước vừa quay về nhà tỷ thấy mặt San nhi hồng nhuận tinh thần vui vẻ. Dù sao hai đứa cũng còn trẻ, Triệu phu nhân quản lý nghiêm nên hậu viện của Triệu Ngôn rất sạch sẽ. Hơn nữa San nhi cũng không phải đèn cạn dầu." Hiển nhiên Dương Thị vô cùng hài lòng về mối hôn sự này.
"Vậy thì tốt, mối quan hệ giữa muội với Triệu phu nhân khá thân, bà ấy không phải người không nói lý lẽ. Chỉ cần San nhi biết kiềm chế cảm xúc một chút, chịu khó theo bà ấy học hỏi, bà ấy chắc chắn sẽ không để con bé chịu thiệt."
Tuyết Đào chỉ điểm nói: “Triệu phu nhân rất tuân thủ quy củ, điều này cũng có nghĩa trước khi San nhi sinh hài tử bất kể nam nhi hay nữ nhi thì những bừa bộn của hậu viện đảm bảo sẽ được dọn dẹp. Cho dù sau khi sinh hài tử có xảy ra chuyện gì đó, nếu mối quan hệ giữa San nhi với mẹ chồng tốt thì mấy tiểu thϊếp ở hậu viện đó cũng không quan trọng."
Dương Thị liên tục nhờ vả cô. Bởi cô ấy biết bản thân sẽ sớm trở về Thanh Châu, tương lai Tuyết Linh San chỉ có thể dựa vào Tuyết Đào.
Hai người và các phu nhân ngồi chung bàn trò chuyện một số việc gia đình, khi yến tiệc sắp kết thúc, Tuyết Đào đứng dậy hỏi Dạ Trúc: “Không có động tĩnh gì?”
Dạ Trúc lắc đầu.
Tuyết Đào nheo mắt lại, cảm thấy có gì đó sai sai, đêm nay cô nới lỏng gác cổng. Vì muốn để nữ chính xuất hiện bất ngờ trước mặt mọi người mà còn bày trò, cô không mong có cái gì đó ngoài ý muốn diễn ra chút nào.
Trong nháy mắt, cô chợt nhớ đến người thị vệ do Lịch Văn Trạch phái tới tiểu viện. Vốn cô tưởng người nam nhân này sợ Kiều Tư Thu lại đến gây ồn ào nên phái người canh giữ nhưng giờ cô chợt nhận ra có vẻ không phải.
"Dạ Trúc, hai ngày nay Tướng Quân có nghỉ ngơi ở hậu viện không?" Đào Đào nhướng mày, lạnh lùng hỏi.
Dạ Trúc cau mày suy nghĩ kỹ càng, lắc đầu: “Không có, hôm kia Xảo Thanh cô nương định mời Tướng Quân tới nhưng Tướng Quân nói đau đầu rồi từ chối. Những ngày này buổi sáng ngài ấy có tới hậu viện gặp Tô di nương một chút liền rời đi."
Editor: Diệp Thanh Thanh